Diệp Kiều khoanh tay đứng trước bàn làm việc của ông Diệp, có chút không biết phải làm sao.
Diệp gia thế mạnh không ở giải trí và truyền thông mà là du lịch, cũng vì thương cháu mà lập ra công ty này, ông thừa đem tài liệu công việc đến đây xử lí, thuận tiện coi sóc Diệp Kiều.
Cũng vì không phải chuyên môn phát triển ngành giải trí nên đối với mấy scandal lẫn danh tiếng của Diệp Kiều càng lúc càng tệ đi. Ông đang suy xét có nên tìm người điều hành thích hợp trợ giúp, cứu lại danh tiếng Diệp Kiều.
Không khí yên lặng thoáng qua, đồng hồ cát trên mặt bàn chảy đến giọt cát cuối cùng. Tay Diệp Kiều ngứa ngáy, lộn ngược đầu đồng hồ cát lại.
Ông Diệp gấp lại công việc trong tay, dùng ánh mắt hồ nghi liếc cháu trai đột nhiên ngoan hiền: "Con không gọi ông là ông già nữa? Hay là con coi trọng thằng nào, nhờ ông dẫn mối?" Chỉ khi có chuyện cần nhờ thì Diệp Kiều mới nhỏ nhẹ nịnh bợ ông.
Diệp Lỏ bất kính này!
Diệp Kiều ngượng ngùng nói: "Có đâu nội, con lớn rồi, cũng hiểu chuyện hơn."
Diệp Kiều bị Anti-fans dằn mặt ngay trên sóng truyền hình, các khách quý khác thấy cậu thì ghẻ lạnh chán chường. Diệp Kiều vào giới giải trí sắp một năm, liên tiếp chịu hắt hủi và đã kích, cũng nên trưởng thành lên đôi chút.
Ông Diệp kéo ghế đứng lên, tháo kính ra bước tới gần cậu, vươn đôi tay ôm cháu, đau lòng nựng gò má đầy thịt.
"Cháu ngoan của ông, con gầy đi nhiều rồi!"
"Có phải bọn họ cho con ăn không đủ hay không? Quay chương trình vất vả cháu cưng tôi quá..."
"Tiền trong tài khoản con còn không? Hết thì nói ông, ông chuyển thêm mấy chục triệu cho con tiêu."
"Lát nữa ông đưa con đi ăn một bữa no nê luôn!"
Ông nội nói không ngừng, giống như Diệp Kiều không phải đi ghi hình ba ngày, mà là bị tạm giam, bị bỏ đói.
Quả nhiên hình ảnh trưởng bối nghiêm túc thương cho roi cho vọt trước đó là ảo giác của Diệp Kiều.
Ở thế giới bên kia cậu cũng có ông, nội ngoại đều còn đầy đủ, ông của Diệp Kiều cũng giống với ông ngoại của cậu mỗi lần về quê mẹ chơi, làm cậu cảm thấy thân thiết cực kỳ.
Diệp Kiều bị bẹo má, không có từ chối ý tốt của ông.
Hai ông cháu ngồi xuống tâm sự, chủ yếu là ông nói, cậu ngồi nghe.
Người già thường hay nói rất nhiều, Diệp Kiều nguyên tác tính cách lại thiếu kiên nhẫn, ngỗ nghịch, ông nội chưa từng nghĩ sẽ có ngày cháu cưng lễ phép ngoan ngoãn ngồi nghe.
Ông Diệp cho rằng Diệp Kiều đột nhiên có biểu hiện này là muốn nhờ cậy việc khó: "Con thật sự thích thằng nhóc Bạch Thiên Thần tới vậy sao? Ông sẽ cố gắng bàn chuyện liên hôn với nhà họ Bạch thử xem sao..."
Liên hôn?
"Khụ khụ khụ!"
Diệp Kiều tự sặc nước miếng của chính mình.
"Không được!"
Vẻ mặt cậu đau đớn như cha chết mẹ chết, đứt từng đoạn ruột thừa.
"Con không đồng ý hôn sự này!"
CP của tui không thể vì tui mà BE!
Ông nội: "??"
Diệp Kiều nắm tay ông Diệp, ánh mắt chân thành, âm thanh kích động: "Tuy con thích ảnh nhưng không phải cái kiểu ấy ấy đâu ạ! Ảnh cũng có ấy ấy rồi, con không muốn làm tiểu tam!"
"..." Ấy ấy?
Ông nội sững sờ, hơi khó tin.
Nhưng nhìn Diệp Kiều chân thành tha thiết sắp khóc ròng tới nơi, ông tạm thời tin.
Tin tưởng Diệp Kiều từ bỏ Bạch Thiên Thần, chuyển sang Lạc Tinh Thần.
"Nhà họ Lạc cũng hơi khó nhưng không phải không thể..."
Họ Lạc?
Lạc Tinh Thần?!
Diệp Kiều sắp bị sự chiều chuộng của ông Diệp làm cho bối rối, cuống cuồng xua tay: "Không được đâu ông! Con cũng thích ảnh như không phải kiểu ấy ấy ạ!"
"..." Thích nhưng không ấy ấy là sao? Nói nghe giống trai đểu quá vậy con?
Diệp Kiều phải tốn miệng lưỡi thuyết phục ông nội từ bỏ vụ liên hôn.
Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, hai người đàn ông đẩy cửa bước vào.
"Ba, bé Kiều cũng ở đây à."
Người đàn ông độ tuổi trung niên quen thuộc chào hỏi Diệp Kiều và ông Diệp. Ông chú mặc bộ vest đen đắt tiền, phong thái cũng lịch lãm phong độ, để râu thưa thớt, người ta hay dùng từ soái thúc để hình dung.
Ồ, chú hai của Diệp Lỏ đây mà!
Ông Diệp có ba người con, ba của Diệp Kiều là lớn nhất. Vốn dĩ người thừa kế sẽ là con trưởng, cũng tức là ba cậu, nhưng một hồi tai nạn xảy ra, chú hai và chú út có quyền kế thừa tài sản. Lý do ông Diệp đã lớn tuổi mà vẫn đi làm, là do ông chưa chọn ra người thừa kế mới trong hai thằng con còn lại.
Chú hai vỗ vai thanh niên đứng bên cạnh: "Con đưa thằng Quyết tới thăm ba đây ạ."
"Ông nội."
Diệp Quyết lớn hơn Diệp Kiều một tuổi nhưng vẫn phải gọi cậu là anh cho nên rất khó chịu, mỗi lần gặp đều không chào hỏi. Hắn cũng ghét Diệp Kiều như bao người trong showbiz.
Diệp Kiều đảo mắt nhìn Diệp Quyết.
Diệp Quyết chân dài miên man, ánh mắt mông lung sâu lắng, thừa hưởng từ mẹ một đôi mắt màu bạc, mát lạnh như ngọc, gương mặt sắc nước hương trời, khóe mắt còn có nốt ruồi mỹ nhân.
Diệp Quyết, nam chính của quyển sách này.
Ôi, xinh trai vãi!
Mlem mlem!
Mét tám lăm, mười tám cen!
Cùng ông nội khác cha mà Diệp Lỏ khác bọt thật.
Diệp Quyết nghi hoặc liếc Diệp Kiều.
Vừa mới...?
Miếng quyết này còn đẹp hơn tưởng tượng nữa!
Tự nhiên thèm tiết canh ghê.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất