Tần Phong Hi lập tức nhíu mày. Nàng là nội gián? Sao nàng lại không biết thế?
Có điều, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này khi nghe tin những kẻ đó tới từ trận pháp bị nàng phá vỡ. Nhưng chuyện nàng chuẩn bị sẵn tinh thần và cảm giác nghe người ta gào rú như vậy hoàn toàn không giống nhau, Tần Phong Hi chỉ biết rằng trong lòng mình đang vô cùng khó chịu.
Tuyết Vệ kêu càng lúc càng lớn, đột nhiên có một sức mạnh quét qua từ trong điện, thẳng tay đánh bay nàng ta ra ngoài, nếu không phải có Nguyệt đúng lúc lao tới đỡ lấy thì nàng ta sẽ lại một lần nữa ngã uỵch xuống đất.
Nhưng dù vậy thì khí huyết của Tuyết Vệ vẫn dâng trào, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nàng ta không dám tin mà nhìn vào Lệ Tử Mặc đang bước từ trong điện ra, hai mắt nàng ta đỏ ngầu: “Chủ nhân, vì sao?” Vì sao, lần này nàng ta đâu có lỡ tay làm vỡ đồ gì, nàng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn, muốn tốt cho Phá Vực, vì sao lại đả thương nàng ta?
Khoảnh khắc này, cõi lòng Tuyết Vệ dường như vỡ tan thành từng mảnh.
“ồn quá.”
Điều nàng ta không ngờ tới là Lệ Tử Mặc chỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ. Ồn quá?
“Chủ nhân, mục tiêu của họ là người trong ám lao.” Lúc này Nguyệt Vệ cũng không rảnh để quan tâm tới Tuyết Vệ đang tan nát cõi lòng, kẻ địch trước mắt, phải giải quyết đã rồi tính.
“Xem ra người đó rất quan trọng, không ngờ lại khiến Tây Cương phải mạnh tay như vậy.” Lệ Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh cho Thiên Nhất và Địa Nhị: “Các ngươi trông chừng tẩm điện của bổn Đế quân, không được cho phép ai ầm ĩ xông vào, kẻ nào vi phạm giết chết không tha!”
“Vâng!
Tuy Thiên Nhất muốn nói sứ mệnh của bọn họ là bảo vệ Đế quân, nhưng vừa rồi Tuyết Vệ chỉ la hét ầm ĩ thôi mà đã bị đánh bay, họ vẫn nên ngoan ngoãn tuân lệnh thì
hơn.
“Đi, bổn Đế quân muốn xem xem Tây Cương còn muốn dùng chiêu gì nữa.” Lệ Tử Mặc vung tay áo, sau đó định bay vút về phía khu nhà lao.
Nhưng lúc này, một âm thanh khiển trách lạnh lùng đã giữ bước chân hắn lại.
“Lời ta vừa nói cho không khí nghe sao? Tại để đi đâu vậy?”
Tần Phong Hi không khỏi tức giận, trừng mắt hạnh với hắn. Nàng còn nhấn mạnh hai lần rằng không thể dùng nội lực, kiêng rượu và đồ mặn, không gần nữ sắc, vừa rồi hắn còn đồng ý đâu ra đấy, thế mà lại muốn phá vỡ một điều?
Lệ Tử Mặc đang định lên tiếng thì Tuyết Vệ đã chỉ vào Tần Phong Hi và hét lên: “Sao ngươi lại đi từ tẩm điện của chủ nhân ra? Tần Phong Hi, ngươi là gián điệp! Những người đó là ngươi thả vào!”
Đấy là nàng không biết lúc trước Lệ Tử Mặc trúng phải chú thuật đấy, chứ nếu không thì sẽ càng bị xem là gián điệp mất.
Sắc mặt Tần Phong Hi lạnh đi, nói đến nghiện thật rồi đấy à?
Mặt Lệ Tử Mặc còn lạnh hơn cả nàng, liếc về phía Tuyết Vệ và nói: “Trí nhớ của ngươi tệ nhỉ?”
“Chủ nhân, vì sao ngài lại tin tưởng ả ta như vậy? Ta mới là người cùng ngài trưởng thành, ngài nên tin tưởng ta mới phải chứ? Trước đây ả ta phá Thất Sát trận ở Trà Sơn, sau đó kẻ địch liền tới! Nếu không phải ả ta thì sao họ lại có thể tấn công nhanh đến vậy?” Tuyết Vệ chỉ thẳng vào Tần Phong Hi
Tin tưởng sao? Tin tưởng cũng là một thứ rất sâu xa.
Lời Tuyết Vệ nói khiến Ưng Vệ và Thần y ở bên cạnh sửng sốt, không kìm lòng được mà nhìn về phía Tần Phong Hi
“Còn nữa, tối qua đúng là ta bị người ta tính kế, nhưng ta đã sống ở Phá Vực nhiều năm như vậy, trước đây có ai dám tính kế ta đâu? Ai có thể tính kế với ta ở điện Cửu Tiêu chứ? Mỗi người ở điện Cửu Tiêu đều có lai lịch rõ ràng, ngoại trừ ả ta!” Tuyết Vệ chỉ vào Tần Phong Hi, nói tiếp: “Ưng, chẳng phải ngươi nói không tra được lai lịch nàng ta sao? Đến cả tên nàng ta là thật hay giả cũng không thể tra ra, trên đời này, ngoài việc cố tình xóa bỏ thân phận lại lịch để che giấu ra thì làm gì có ai không tra ra được? Lòng dạ ả ta thâm sâu, thực thi kế hoạch từng bước một, vào điện tam trọng, vào phòng nghị sự, chọc giận ta, chọc giận chủ nhân, tới khu nhà lao, phá trận pháp, rồi lại cố ý mất tích, dụ Hoa Kiến Công dẫn tất cả mọi người đi tìm kiếm ả ta, đây cũng chính là trao cơ hội cho kẻ địch trên núi tấn công điện Cửu Tiêu! Chủ nhân, hay ngài thử nghĩ xem, từ khi ả ta tới điện Cửu Tiêu, có chuyện nào mà một thị nữ bình thường có thể làm ra không?”
Câu cuối cùng này vừa thốt ra, Tần Phong Hi không nhịn được mà cong khóe miệng mỉm cười.
Đúng vậy, những việc nàng làm vốn không phải việc của thị nữ.
Còn có một điểm nữa, tối qua quả thật nàng đã giở trò với Tuyết Vệ. Vốn dĩ nàng chỉ muốn cho nàng ta một bài học nên mới để nàng ta ngứa suốt cả đêm, cứ gãi là ngực sẽ nổi mẩn, đoán chừng nàng ta cũng không dám cởi y phục cho Thần y khám. Loại thuốc này quả thực có thành phần khiến người ta dễ kích động nổi giận, thế nên buổi sáng nàng ta mới bị khích một tí mà đã mất chừng mực.
Nhưng việc đập vỡ thuyền sứ khiến Lệ Tử Mặc nổi giận thì hoàn toàn không liên quan tới nàng.
Tuyết Vệ đi tới bên cạnh Thần y, đột nhiên kéo cổ áo ra, bất chấp nói: “Mời Thần y khám xem có phải Tuyết bị trúng thuốc hay loại độc nào đó không!” Lúc này để chứng minh lời mình nói, nàng ta thậm chí còn không ngại để một người khác giới như Thần y nhìn thấy cơ thể mình.
Tần Phong Hi cũng sững sờ.
Bởi vì nàng đã tính sẵn rằng dù thế nào đi chăng nữa Tuyết Vệ cũng không thể cho Thần y xem người mình. Cho người khác xem thì nàng không sợ, bởi vì ở đây có lẽ chỉ Thần y mới có thể nhìn ra loại thuốc của nàng. Nhưng bây giờ Tuyết Vệ đã cho nàng thấy khi một người phụ nữ sôi máu thì chuyện gì cũng có thể làm.
Nhưng phía trên ngực lại có những vết mẩn nhàn nhạt chưa phai hẳn. Những hoa văn đó nhìn như vết xăm, nhưng nhẹ nhàng và kiều diễm hơn hẳn. “Trên người Tuyết Vệ đại nhân đúng là có dấu vết thuốc độc lưu lại.” Thần y vừa nói vừa liếc nhìn Tần Phong Hi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất