Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Tại tẩm cung của Đế quân trong điện tam trọng. 

Trên giường. 

Lệ Tử Mặc ngồi dậy, cúi đầu nhìn lồng ngực trần trụi của mình, con ngươi tối tăm chợt lóe sáng. 

Không còn nữa, không ngờ lại không còn gì nữa. Lúc trước rõ ràng hắn bị nàng cầm Phá Sát rạch ngực hồi lâu, cảm giác lưỡi dao sắc bén lướt qua da thịt một cách đau đớn hãy còn chân thật rõ ràng, sau đó hắn còn tận mắt nhìn thấy nàng tự cứa ngón tay, dùng máu mình để phác họa lại hình bên trên một lần. Sao lại biến mất không còn gì sau khi dùng cây bút lông nhúng thuốc nước kia họa lại chứ? 

Ngực hắn vẫn bóng loáng săn chắc, làn da mịn màng, không hề có một vết thương nào. 

Quả thực quá kỳ lạ. 

Tuy Lệ Tử Mặc có kiến thức sâu rộng, nhưng cũng không kìm lòng được mà kinh ngạc không thôi. 

Hắn lại nhìn Tần Phong Hi, sắc mặt nàng đã tái nhợt. Lòng hắn kinh ngạc, duỗi tay muốn xem thử mạch của nàng. Dù hắn không hiểu y thuật nhưng việc bắt mạch để xem mạch tượng có ổn hay không cũng không thành vấn đề. Nhưng Tần Phong Hi lại né tránh, đôi mắt hạnh nhìn hắn chớp chớp: “Chỉ là lao lực quá độ thôi, sắp tới ta muốn nghỉ ngơi hai canh giờ, những việc còn lại giao hết cho ngươi đấy, ta chỉ có một yêu cầu, đừng làm ồn đến ta.” 

“Được, ngươi ngủ đi.” 

Lệ Tử Mặc cũng không hỏi, kéo chăn gấm mỏng lên đắp cho nàng rồi xoay người xuống giường. 

Thần y hoảng sợ vì động tác sạch sẽ dứt khoát của hắn, vốn dĩ ông ấy đứng lâu ở bên ngoài nên chân đã tê rần sẵn rồi, giờ bị giật mình như vậy bèn ngã cái uỵch 

xuống đất. Nhưng ông ấy vẫn bất chấp bò dậy, khiếp sợ nhìn hắn rồi nói: “Đế quân, ngài sao rồi, sao rồi ạ?” Sao lại không việc gì thế? 

Sắc mặt Lệ Tử Mặc lúc này tốt đến mức không thể tốt hơn. 

Ưng Vệ quay người lại cũng giật thót mình. 

Sao bảo là không thể cử động sao? Lúc trước đến cả mắt cũng không mở ra được, nói chuyện còn giống như phải tốn rất nhiều công sức, sao bây giờ trông có vẻ tốt thế? 

Lệ Tử Mặc cẩn thận kéo rèm lại, quét mắt nhìn qua bọn họ, ý bảo họ không được lên tiếng, sau đó lại đi về phía tủ thay một bộ y phục mới. Trước giờ hắn đã quen tự làm những việc này, tắm rửa thay y phục đều không cần thị nữ hầu hạ. 

“Chủ nhân, Tần Phong Hi nàng ta?” 

Ưng Vệ có chút rối rắm nhìn chiếc giường lớn sau bức rèm vén kín. 

“Nàng ấy cần nghỉ ngơi, ra ngoài cả đi, đừng làm ồn đến nàng ấy” 

Ưng Vệ và Thần y không ngờ lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lệ Tử Mặc, còn nhìn thấy chút gì đó gọi là “dịu dàng” trên mặt hắn, hai người đều không khỏi có 

chút kinh hãi. 

Đế quân trước nay luôn lạnh lùng, nhưng bây giờ... 

“Sao?” Thấy hai người đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt còn liên tục ngó nghiêng về phía giường, sắc mặt Lệ Tử Mặc bèn trở nên lạnh lẽo. Hai người đàn ông mà cứ liếc về phía giường làm cái gì? Người đang nằm đó là Tần Phong Hi đấy. 

“Thuộc hạ tuân mệnh!” 

Ưng Vệ và Thần y nào dám chậm trễ, vội vàng lui đi. 

Nhưng vừa lui đến cửa thì thấy Tuyết Vệ đi tới với vẻ mặt sốt sắng, đồng thời còn hô: “Chủ nhân! Hãy cẩn thận Tần Phong Hi!” 

Thấy nàng ta muốn chạy về phía tẩm cung, Ưng Vệ nhanh nhẹn vươn tay ra ngăn lại trước cả Thiên Nhất và Địa Nhị: “Tuyết” 

“Ưng, chủ nhân đâu?” Bị Ưng ngăn lại, tâm trạng Tuyết Vệ không tốt cho lắm, sau đấy lại nhìn thấy hai bên có thêm Thiên Nhất và Địa Nhị đứng ở ngoài điện thì lập tức kinh hoảng: “Ám vệ cũng ra tay luôn rồi, có phải chủ nhân xảy ra chuyện rồi không?” 

“Hiện giờ chủ nhân đã không sao rồi.” 

“Tần Phong Hi đâu?” 

“Ở bên trong. 

Vừa nghe Tần Phong Hi vẫn ở bên trong, Tuyết lập tức mất bình tĩnh, muốn xông vào bên trong ngay, vừa lao vào vừa lớn tiếng hô: “Chủ nhân, có khả năng Tần Phong Hi là gián điệp! Chủ nhân hãy cẩn thận Tần Phong Hi!” 

“Suỵt!” Ưng Vệ đỡ trán. Chủ nhân hạ lệnh không được làm ồn đến Tần Phong Hi, Tuyết Vệ ngươi chán sống rồi hay sao mà cứ lớn tiếng như vậy? 

Tuyết Vệ đâu biết được hắn ta có ý gì, bây giờ trong đầu nàng ta chỉ có một chuyện, Tần Phong Hi là gián điệp, nàng sẽ gây bất lợi cho chủ nhân. 

Tần Phong Hi vốn dĩ không phải muốn ngủ thật, hơn nữa tuy rằng việc áp chế chú thuật cho Lệ Tử Mặc cần rất nhiều tinh thần và sức lực, nhưng thiên phú của nàng lúc nào cũng khác thường, chỗ tinh thần tinh lực vừa tốn hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nàng nói cần nghỉ ngơi vì muốn tránh mặt Thần y và Lệ Tử Mặc, không để họ có cơ hội dò hỏi. 

Nàng từ đâu tới, vì sao lại giải được chú thuật Tây Cương, còn cả việc giải thế nào, thuốc đó là thuốc gì, nếu hỏi hết những chuyện này thì nàng tìm bừa một lý do để ứng phó không hẳn là không được, nhưng nàng lười, lười viện cớ. Vả lại, nàng vừa nói rằng mình chỉ áp chế chú thuật ba ngày, trong ba ngày sẽ đi tìm món đồ có thể 

hóa giải hoàn toàn chú thuật, chuyện này thì là thật, nhưng nàng cần thời gian để nghĩ cho kỹ xem có thể tìm thấy món đồ đó ở đâu, rồi cả trình tự giải chú triệt để cũng cần phải suy tính mới được. Dù sao đây cũng không phải thế kỷ hai mươi mốt mà nàng quen thuộc, có vài thứ ở đây có thể không có, nàng cần suy nghĩ xem nên dùng thứ gì để thay thế. 

eyJpdiI6IlZVV0JzbWNaVzVMZGdDNUdtWklZZmc9PSIsInZhbHVlIjoiQ0RDVzhIQm41dzYrU0w0WVVybzF6MGZJNmxJa3JsMTlNQVRkVHFmK0d2NnQxazZNRUJTVHFnY0lWOUE1elZqS1pPeHF1OWtBSDNidHdsSlozQnVhY3hjMGpMQlhiUks5a1dJR1hJRG05ZUZhdytrV1oyWTZTMEdmOElIaXhpTnYrUkpjek9sMER4RittUTRGbDFUSVVTMjFLNEpORCtRS09IS3Y4Q3NncDhlVDU4bGVvQTUzT0I4MVB6R25hODU2QUd0VmxIRXhSWFdVS01qbFVraG5yZEphdzJrN2RHZXRmdkh6XC9OanJGaVZTSkNmd0prbVptSXBLZFwvZmxOUk9nNVpkXC9ycUg3ckRtRVNsQm91bjRJaUpLeUZBNTdrekRLSzhHOG5QM0NsemhJNXl2SHZOanQzaUV5RE1JNHV6YkE4d09WS1djMUxxdGQ2YkVnY2thcGtMaGtHTXBnYmd5a1ozSUw2Sm1iY0pcL0huRkhRaFNCRGxZVk02ejBMN3JTVStTRWhtTks3TlBnWWNyYVZkWVA2dFQ1Q0lZUFNcL0JLdytBVlpDUzY0ODVpTStZU0QzRGZKN1NudEZZYVpaXC9UbHdXVGRDN21mbmlOOFRTRTdzU3ZFdURoTnpScDFXRmRCazdDN2trck5PYkdyaUFYamo3UVMxa3FYdFdsOEZUY1p4NVFPa3lSUXRIZUVxTFpcL2lnM2Y5NFEra2VvSVVLVjY4VmVEckd5aWtIK1o3MWZia0VJWDQxbEtyanlxcFNhbURWMkRiVHJ2YVNmYXFTbytKZTFObGdNeU5RXC9UYzExZmN6aFFCQkFFVW1EXC9yVGxtSlZ3VEttakhxbXIzNjBQelhqR25VOG5GVHVaQ1YySVwvT1g5cVJwUEFYQUZQSXNlSWVDRHhCdWthbUVGZUs0cmxIYm5kQjBsUzhvdEdDNTVCMjBzaXlQOXVXa0VrRUVjUk1Ec2ZQZz09IiwibWFjIjoiMjA2MDQyNDc1Nzg0NDMzOGVlM2ZlN2Q0NGI3ZGI4MmIzNDNmYjYwZTI1NjRmNDNlMjBkN2NjOWU3MTgzNWFkYyJ9
eyJpdiI6Im1IcDc2eEM3VWJzSG9cLzhRd0w0ZjlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5zYzB6cmczc3dkanRQbVp3cG0zMExiN1VvTjZGUCtFM0k2Uk0yOENsK2o0VkUrM0V5RHR6MHdaV1NVS2djZm1cL01ud3ZGSTNlb3hja3lMajJxb21sdlo2Z3FaWFVnZHdQZmJCUXVcL3U3WFloYlhiQWp3dGNlZ1c0TDJKMzhRdzVFZ3ZkaVloZm9LXC9KZ25ZdmdoUU55OXZySHRzK010RGNNbG51MTlpemQ1SDhlMWd1cUVtWkhGXC9QbHBMQThsUjl0SVZYc0lnK25uN1NPSEFMVE5zQ05YSDRZMTJzRjBMSVk2UE05Tk1rR25FPSIsIm1hYyI6IjQ5ODVjMjNkY2VjMzYyMjdjNzVhY2M2NWE0Y2ExMTE3N2JmNjZiYWY1NTI0ZWVlMGRiNzMzMjhlYjk5ZjI1MTMifQ==

“Chủ nhân, cẩn thận Tần Phong Hi, ả ta là nội gián!”

Ads
';
Advertisement