Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)

 

Ngụy Nhiếp Linh cúi đầu nhìn thủ cung sa trên cánh tay, trên mặt biểu lộ càng là một lời khó nói hết, bụm mặt vẻ như một giây sau sẽ ngất đi vậy: "Vị Y, ta cho ngươi biết một chuyện, ta chỉ nói cho ngươi, ngươi có thể không nói cho người khác không?" 

Vị Y lập tức có loại cảm giác kích thích, xem ra đây là một chuyện vô cùng ghê gớm bí mật. 

Nói không chừng có thể nói cho phu nhân đổi lấy lợi ích đó. 

Thế là Vị Y cũng bắt đầu diễn kịch, mau tới đỡ lấy Ngụy Nhiếp Linh, đỡ cô ngồi xuống, tiểu tỷ tỷ tâm tình: "Tiểu thư ngài nói, Vị Y tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết." 

Ngụy Nhiếp Linh tràn đầy chán nản nói: "Ta vốn cùng thái tử có hôn ước từ trước, nhưng không có nghĩ đến lại đổi thành cưới Thất vương gia, mệnh ta không tốt, mặc dù thương tâm khổ sở cũng chỉ có thể nhận mệnh, chỉ mong Vương gia thương tiếc, ta ở Vương phủ có chỗ dung thân, nhưng không ngờ, Vương gia hắn, vậy mà bất lực." 

Nói đến chỗ thương tâm, hai tay bụm mặt khóc rống, phát ra tiếng nghẹn ngào hic hic hic. 

"Ta liền biết, ta liền biết, Thất Vương gia thương thế nghiêm trọng như vậy, chỗ kia làm sao lại không có việc gì, nếu không Vương phủ to như vậy làm sao lại không có Trắc Phi ngay cả động phòng cũng không có, thì ra là thế, thì ra là thế." Vị Y biểu lộ cũng có chút dị thường. 

Vốn nàng ta được Đại phu nhân đưa tới trèo lên giường, chỉ cần có thể lọt vào mắt Vương gia, có thể nắm Nhị tiểu thư Tư Đồ Dung Chỉ dưới lòng bàn tay thoát thân không được, nhưng bây giờ, Vương gia chẳng những bất lực, hơn nữa còn bởi vì bệnh này lại thích tra tấn nữ nhân, nàng ta nên làm gì mới được đây? 

Nội tâm Vị Y phức tạp cực kỳ. 

Muốn phú quý, nhưng mạng cũng rất quan trọng. 

"Vị Y, Vị Y, ngươi nói ta nên làm gì đây" Ngụy Nhiếp Linh làm vẻ mê man thống khổ. 

"Không được, không được, ta phải ngẫm kỹ lại, lập kế hoạch một chút." Thần sắc Vị Y hốt hoảng tránh ra khỏi tay Ngụy Nhiếp Linh, chạy ra bên ngoài. 

Ngụy Nhiếp Linh dụi mắt một cái đứng lên, tràn đầy giảo hoạt. 

Hừ, không cho ta ăn cơm, ta liền để mọi người đều biết ngươi bất lực. 

Ngụy Nhiếp Linh ngâm nga bài hát trở về phòng ngủ trưa. 

Ngủ một giấc trọn vẹn ba canh giờ, thoải mái sảng khoái, sau khi tỉnh ngủ Ngụy Nhiếp Linh cảm giác có chút đói bụng. 

Dự định tới phòng bếp Vương phủ ăn chút đồ, đi ngang qua viện tử nghe được không ít tiếng kêu động vật, thi triển khinh công nhảy lên nóc phòng xem xét. 

Hóa ra, trong nhà này nuôi không ít gia cầm, nhìn từng con tinh thần phấn chấn, khiến người nhìn càng muốn ăn, trong đầu lập tức xuất hiện một loạt thực đơn. 

** 

Trong thư phòng, Chiến Tùng Lâm đang xem hồ sơ, Vô Phàm ở bên cạnh không ngừng mà đi tới đi lui. 

"Huynh đang trừng phạt gì đây, nếu muốn trừng phạt nàng ta, nên phạt nàng quỳ đập mười phiến đá, gọt vỏ mười cân quả óc chó, tự tay chép Đạo Đức Kinh trăm lần, hái một vạn hạt đậu đỏ! " Vô Phàm chắp tay sau lưng đếm. 

"Ừ, đề nghị không tệ, dự bị lần sau đi." Chiến Tùng Lâm ngoắc ngoắc khóe môi, nghĩ đến nữ nhân kia thích ăn như vậy, không thể ăn, nhất định khiến nàng rất là nổi nóng. 

Vô Phàm nghĩ đến nữ nhân phách lối kia, vẫy vẫy đầu: "Không được, đệ cảm thấy nữ nhân kia sẽ không ngoan ngoãn nghe theo huynh trừng phạt, ta phải đi xem, ta phải đi giám sát!" 

Vô Phàm nói, nhìn sư huynh của mình, liền thấy nam nhân có đôi mày rậm và đôi mắt sâu thẳm, cao thâm khó lường, để cho người ta hoàn toàn đoán không được nội tâm của hắn nghĩ gì. 

Hắn không phản đối, cũng không đồng ý, cái vẻ ngoài đó thậm chí còn khó đoán hơn. 

"Sư huynh, huynh có muốn cùng đệ cùng đi xem không?" 

Vô Phàm nhìn qua Chiến Tùng Lâm, chờ hắn quyết định, nếu huynh nói không đi, vậy hắn cũng không đi, lộ ra sự quan tâm của hắn với yêu nữa kia vậy. 

Trên khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kiên quyết của nam nhân xẹt qua một tia cảm xúc, tốc độ quá nhanh Vô Phàm nhất thời không kịp bắt lấy, liền nghe nam nhân nói: "Tùy đệ." 

Tùy ta? 

eyJpdiI6InhUYnFuUnFUXC8yaTlWYytYK2h6eE13PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikpld2w2dmRXRXF4bzlVQkx2TlhKZk1YN3JuZ2l1RHRSMjlISThuS2VWUEk4ZldcL2NWV0FLUlJFRDhxZ0Jkb1NyQkRONm0rTE1SRVAzOWJZT1wvNUd6U1M3S1NFazl3a1lGYnhCRDlsRU9cL0tDaUFCV2RrOTgzUW1USFl1d2loK0tXY1NOT0Urb2ZsblNpNUprYldsNFRzM3BBXC9RZ2l4bUt1MUkzMDlmenRva3hGM1FVVGNQVzdpV0Y3bHNPS01pUTVPbHFnbXZ0ZHFnbGdac0tKbERpYktFSFV1MnNiUlwvZStlem1lYTdPU2xxelhXYVYwZzF6eTQ3OXd4cUJVR2NJeFF0M2hLRFYwbjlqV1NOVStLM1FFXC9jeUhOUnQ0RWhOZEZqdWk1MEwxUlFiK0FTcnFxcEhYdlwvWlJRWkpZcTRuZGlKY3RVa3d6NnRcL1NScFhVSCtHRHNFdmRPRXZqSGpjSlVDMGttR0Y0MDhwVmVGcHZmN2YxU3ZVeDhTVUV0M1YrZGxCOXRFSWxUeno5amt2RGtuZmFRaHhqTEN4bnliY0JYUEM0blBkZ0lQUlc5aWVucnNiUWxHeU9Tb0FjWlQxUnFic3FSTWtabGF1MklTN0s0Sjl2NjZcL1lkU0kzbXNsRVVZVURIMnl1UHpPUWYxTTBzNXdBa1c4SGFQS0NJR3JuMVFaaUZDNDdDeUN0a3FGejluS1Q1eTc0cnczY2h0ajNINWx2Tmw2bEt0a3JpVWJEYjVvK3pxYkFPWDJXRXFDR2NmUkxBMFEzS2pvc3ZMNHpneWJ3VTY1NmxKQ1wvZmNQbXNLR0JYbmZPczVqYTFYV2lXcHFLeUxFNG9YclUwNVwvcVJNOHp0SUhPdUUzMVF6QVo5R2FmRkE9PSIsIm1hYyI6IjUxZGViNDZkN2VhY2UwMTI1YjM1MWU4YzRmNGQ3YTk2YzA4ZGFkZGZmZWFmNWFhNmY2YzNhNDFhMWUzOGZkMDgifQ==
eyJpdiI6IkpkZ3Z5bjBBODd1MVVxcTBtT2pxWHc9PSIsInZhbHVlIjoibDJcL1M5M1czREZjN2xpdzN4TU1SUG1yaFhyXC9paUJSS1FPaGpncWdiMzh0blFaR1wvSDZ5bGs5dUxHMlZrd0JGczRweWlKc0RzSEloUVhiUUNxa1dqekF4KzlLaGtHVjQ4OUgwcDBLaERcL3Z1K1QzR1NFbk03TjRSd0poQU8wNEphdGpNcG13UmN2cENoODVxZ2JxVXRhRTJQOHA0NkZiRm5kRGNtem9EM3FPeml6alBqUWpGV041cTZxWitlQTZHRlpkaWxWdnY5cHR2SGxLbVl0NXhHeFwvR1MxTnRqOHFCUm9ZUUxcL09uQm1ha0FGRnRJMFJONCtta1ZpeFlyZTZWWCIsIm1hYyI6ImE1OWRiNTE1M2RiNTA3OTI0MmMyNzk0NDFkYjQ4ODY1MGQ1ODQ2NTU0ODc1ZGI5MDY3OTFmMTk3ZjZkZDg4MjkifQ==

Hai người không làm kinh động bất kỳ ai, lặng yên không một tiếng động đi tới viện lạc của Ngụy Nhiếp Linh.

Ads
';
Advertisement