Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 663 

Mặt trời rực rỡ nhô lên cao. 

Khi Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến mở mắt ra, bọn họ đã trở lại bên ngoài. 

Nơi đây là một con đường mòn, nhìn thấy con đường mòn này Cửu Thiên liền bật cười. Hắn từng đi qua nơi này, không phải là con đường mòn thông tới hồ Hàn Băng 

sao. 

Chẳng lẽ con đường mòn này được tạo thành như thế sao? 

Lại một thứ văng ra từ đáy hồ! 

Tiểu Hắc ôm đùi Cửu Thiên run lẩy bẩy, cả người rụt lại thành một nhúm. 

Cửu Thiên bế Tiểu Hắc lên, lúc này Tiểu Hắc lại quay về kích thước lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. 

Hắn sờ đầu Tiểu Hắc, lúc này nó mới bình tĩnh một chút. 

Tiểu Hắc khoa tay múa chân với hắn một hồi, Cửu Thiên mới cau mày nói: "Cái gì? Ông ta đã rót vào cơ thể của ngươi thứ gì à?” 

Tiểu Hắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. 

Nhưng vừa mới mở miệng, Tiểu Hắc lại phun ra một ngọn lửa màu trắng đen. 

Chỉ một ngụm thôi nhưng Cửu Thiên đã nhìn thấy thiên địa chi lực tứ phía đều lập tức sụp đổ như bức tranh. Lộ ra không gian tối đen như mực bên trong 

“Phá hư!” 

Vũ Hoàng Yến đứng cạnh kinh ngạc hô lên. 

Cửu Thiên cũng sợ ngây người, từ khi nào mà Tiểu Hắc lại trở nên lợi hại như vậy. 

Một ngọn lửa lại có được năng lực phá hư. Cửu Thiên nhớ rằng trong các loài dã thú, loài nào có năng lực phá hư đều vô cùng mạnh. 

E là sau này Tiểu Hắc sẽ đạt được rất nhiều thứ! 

Nhưng sau khi phun ra ngọn lửa này, Tiểu Hắc trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều. 

Cửu Thiên dò hỏi: "Ngươi cần về nghỉ ngơi sao?” 

Tiểu Hắc gật đầu, sau đó chui vào thắt lưng Cửu Thiên và tiến vào phủ đệ hư không. 

Trong phủ đệ có một đống dược liệu và đan dược, Tiểu Hắc rất thích nơi này. 

Ánh mắt Vũ Hoàng Yến lóe lên, cô ta nói: “Cửu Thiên, anh có một con linh thú có thể sống vĩnh hằng đấy” 

Cửu Thiên mỉm cười nói: "Vĩnh hằng? Có lẽ vậy.” 

Vũ Hoàng Yến còn định nói gì đó thì lúc nãy, trong rừng rậm bỗng vang lên tiếng sột soạt. 

Ánh mắt Cửu Thiên khẽ động, Vũ Hoàng Yến cũng nhìn sang. 

Hai người vận thân pháp, trong nháy mắt đã tới nơi phát ra âm thanh. 

Lúc này, Cửu Thiên đã mạnh không còn gì có thể nói. Tạo Hóa Tôn Giả cho hắn một cánh tay khiến thực lực của hắn tăng vọt tới Nguyên Canh cảnh. 

Nếu là người khác, khi vừa mới đột phá một cảnh giới, chắc chắn phải cần nửa tháng thậm chí một tháng để thích ứng. 

Nhưng Cửu Thiên lại không có vấn đề này, hắn đã trải nghiệm tu vi Nguyên Canh cảnh trong mộng cảnh từ sớm rồi. 

Chỉ cần dùng một chút là quen ngay. 

Điểm bất đồng duy nhất chính là sự biến đổi của cơ thể sau khi bước vào Nguyên Canh cảnh. 

Một cái xương cánh tay của tôn giả như khiến thân thể của hắn bước vào một loại cảnh giới khác, giơ tay nhấc chân đều rất có phong vị. 

Tu vi Vũ Hoàng Yến cũng hơi tăng lên, thân pháp nhanh hơn không ít, miễn cưỡng có thể theo kịp động tác của Cửu Thiên. 

Hai người chăm chú quan sát, chỉ thấy một người đen kịt đang tựa lên cây. 

Toàn thân hắn ta cháy đen, chắc là bị trọng thương. 

Vừa nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến đều bật cười. 

“Vũ Nhất Xướng! Anh còn chưa chết à!” 

Vũ Nhất Xướng từ từ mở mắt ra, hắn ta hơi cử động, cỏ dưới chân vang lên tiếng sột soạt. 

“Các người? Các người chưa chết sao!!” 

Vũ Nhất Xướng nhìn hai người, hung tợn nói. 

Cửu Thiên bình tĩnh nhìn hắn. 

“Anh còn chưa chết thì sao bọn tôi chết được?" 

Vũ Nhất Xướng nói: "Đáng tiếc. Đồ súc sinh Quỳ Ngưu đó vẫn chưa đủ mạnh, không giết chết các người. Sao, Cửu Thiên, cậu muốn giết tôi sao? Cậu đã cân nhắc hậu quả chưa?” 

Cửu Thiên nói: "Hậu quả? Anh nói tới chuyện nhà họ Vũ mấy người sẽ trả thù tôi sao? Tin tôi đi, nếu tôi sợ nhà họ Vũ mấy người thì tên của tôi không còn là Cửu Thiên nữa.” 

Vũ Nhất Xướng cười lớn. 

“Tại Đông Hoa Thành, kẻ nào đối nghịch với nhà họ Vũ đều không có kết cục tốt, các người cũng vậy.” 

Vũ Hoàng Yến nói xen: "Được rồi, Cửu Thiên. Mau giết hắn đi, không cần phải lãng phí thời gian với một người chết.” 

Nói xong, Vũ Hoàng Yến bước nhanh về phía trước, canh khí ngưng tụ thành trường kiếm, trực tiếp đâm vào ngực Vũ Nhất Xướng. 

Kiếm phóng tới, trực tiếp đâm xuyên qua cây đại thụ sau lưng Vũ Nhất Xướng, 

Vũ Hoàng Yến lạnh lùng như đã hoàn thành chuyện này cả nghìn lần. Quen tới mức không thể quen hơn, tâm tình cũng không chút dao động. 

Cửu Thiên thản nhiên nhìn thi thể của Vũ Nhất Xướng rồi lắc đầu nói: "Cô nói xem hắn ta cố ý để chúng ta thấy làm gì. Nếu hắn trốn ở nơi không người thì có khi chúng ta sẽ nghĩ hắn đã chết rồi.” 

eyJpdiI6IjllZWdUYU5ncllCYVp4TFJ3SUJLWEE9PSIsInZhbHVlIjoiMmpaU1VMUUMxem5rdGNEWGJcL0ZndFIzN2Q3dG8yUE9zenEwbUc5V3FSYVJuaWR6MThsK0lweis5a3lzSlNtdk1lWjhQQ3lCK3JmV2hXVGZWNmdhRjc1RjhGWFZ1aHcrTEdPV2R2aENUVmFMSHhcL2NYcERhbjQrZE9qRkpMVHBqVFIxR2krYTBSTDl1TVczanVYamZudmpIcTBIWFwvamJOeWhKNFwvbEMzWWlcL0lmU0hzbkhvYmFDUFVsbGRcL0xNV0YySzVvQWZ6NEp0TGlnWXJ0NnRPVTJ4Zz09IiwibWFjIjoiZmE4ZjkyOWFmM2EwYTVkZDU1YmY1NmM4NGFlOGI5MzkwNzJmZmQyMzI2OTcwYjQ5ZDYyY2Q1NzlmZTdiOTlkNCJ9
eyJpdiI6IkFlZVlTYTdFK2RnakRTS1wva0luQ3B3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxORU4rTE1RVGRNZE1VY2VyYjVPeVFmUXhVUXNnUDBlSWN2dGhBdUQwYWp1NWtHdEZKRTZMZFpkaVpLVmRTTDIwaERCRndjZ3ZxanpEQ0JUZWxrcVg5eHRwRFZxbDRxVGszb2NXYm04WDcyQ2NrTkpuZWZBN0tWS0I2WEZZMHhtYnFtRU1WQTdwRnQrSGhkMDdZNjZhOWZuNmVMOVBxUGpJZUZjeUVJTzJ4dmNGYWdHYjdWMDZkUEFIYzhOTWZCYmJVdGxGYlp5Y1VXUGlFa21rajZyTU4zcHVnNzVDWVFlZjNcLyt1bkgyVDZGelg2U0FxNEVaVEZUVnFLMVhPUHRMIiwibWFjIjoiZjQ2MjExNmYwNGQzNjVjYjQ1ZTUwY2YzMzRlYjJkNjc5YzlhNTI3ZDY2YjA0MTY2ODkzNzllNTg1NmQzZjFiOCJ9

Dù sự dao động này không rõ ràng, nhưng lực quan sát nhạy bén của Cửu Thiên vẫn cảm giác được.

Ads
';
Advertisement