CHƯƠNG 653 

Khí lạnh trên người Vũ Hoàng Yến lui đi, mắt thường có thể thấy được, những vệt lam trên người cô ta dần dần lui đi. 

Dần dần, Vũ Hoàng Yến cũng mở mắt ra lần nữa. 

Ánh mắt mông lung, xứng với dung nhan tuyệt thế, quả thực là câu hồn đoạt phách. 

Nhưng Cửu Thiên lại không chú ý nhiều như vậy, hắn chỉ thở dài nhẹ nhõm. 

Ánh mắt dần có tiêu cự, Vũ Hoàng Yến ngẩng đầu thấy được Cửu Thiên thân trên trần trụi, chợt cười nói: "Cuối cùng, anh vẫn làm rồi. Cửu Thiên, sau này tôi đã là người của anh. Anh cần phải bảo vệ tôi." 

Cửu Thiên hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Cô hiểu lầm rồi. Tôi không làm chuyện gì với cô cả." 

Nói xong, Cửu Thiên quơ quơ bình thuốc đã hết trước mặt Vũ Hoàng Yến. 

Vũ Hoàng Yến rõ ràng ngẩn ra một chút, sau đó cảm nhận tình hình của mình. 

Một lọ đan dược xuống bụng, cô cảm giác tình trạng thân thể của mình rõ ràng đã dần khôi phục trở lại, cánh tay cũng có vẻ hơi hơi có lực. 

Cửu Thiên nghịch nghịch đan dược bên cạnh, tiểu Hắc thì ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn tảng đá trọng kiếm vô song trên đỉnh đầu, như suy nghĩ gì đó, trọng kiếm vô song sao lại chạy đến trên kia rồi. 

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp trong cơ thể Cửu Thiên vang lên. 

"Chủ nhân vĩ đại à, ngài đã khôi phục lại. Luồng dược lực này đến thật kịp thời, ha ha, tôi lại sống đến giờ." 

Tâm tình của Cửu Thiên không tệ, trong lòng nói: "Lão cửu, hoan nghênh trở về, ta đúng là nhớ mi." Cửu Thiên Huyền Cung Tháp có vẻ hơi sửng sốt một chút, nói: "Chủ nhân, người vừa nói gì?" 

Cửu Thiên nói: "Hoan nghênh trở về, ta nhớ mi, làm sao vậy, chẳng lẽ những lời này ta không thể nói sao?" 

Cửu Long Huyền Cung tháp nói: "Không có, chỉ nói vậy thôi. Mấy chủ nhân trước đây, đều không nói gì với tôi. Chủ nhân, sao ngài lại muốn nói vậy." Cửu Thiên nghi hoặc nói: "Vì sao ư? Không có vì sao cả." 

Cửu Long Huyền Cung Tháp rơi vào trầm tư, trong thoáng chốc không nói gì cả. 

Cửu Thiên không để ý đến tên chẳng thể hiểu được này, bắt đầu chọn lựa đan dược giúp mình khôi phục canh khí. 

Cái này không được, cái này cũng không được. 

Cửu Thiên nhíu mày, đan dược trên tay hắn, không có loại nào có thể giải quyết được âm hàn trong cơ thể. 

Nhưng thật ra hắn biết một loại đan dược có thể giải đóng băng. 

Có cần luyện không nhỉ? 

Cùng lúc đó, một bên khác. 

Thủ đô của nước Võ Đỉnh. 

Hai người Lữ lão đầu và Chung lão quỷ đã nhìn chằm chằm Thủy Mạc Thiên Hoa rất lâu. 

Màn hình chiếu trong Thủy Mạc Thiên Hoa, chỉ có một hố sâu cực lớn, cùng với Quỳ ngưu bị đóng băng ở bên trong. "Đây là chuyện quái gì, ông nói xem đây là chuyện quái gì!" 

Chung lão quỷ tức đến trừng mắt. 

Làm giám sát đã mấy chục năm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống người kiểm tra biến mất. 

Bọn họ hoàn toàn nhìn không thấy Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến ở đâu, đã trải qua chuyện gì. 

Thậm chí ngay cả bọn họ sống hay chết hoàn toàn không biết. 

"Nên dừng hẳn kiểm tra sao?" 

Sắc mặt Lữ lão đầu cũng rất khó coi. Theo lý thuyết hẳn là sẽ không thành ra như vậy. 

Trên đảo Phong Linh đã bị trận pháp che phủ. Tuyệt đối không thể lưu lại góc chết nào, cho dù là trốn dưới nền đất cũng không thể được mới đúng. 

Huống hồ, trên người đám người Cửu Thiên còn có dấu ấn trận pháp để lại lúc mới lên đảo. 

Có dấu ấn này, ít nhất có thể mơ hồ thấy được tung tích của họ mới đúng. 

Nhưng bây giờ, tất cả đều đã biến mất. 

Như thể trong nháy mắt bị cao thu lau sạch sẽ, biến mất hoàn toàn. 

Tất cả đều mất khống chế, tình hình này, nếu như bị phía trên biết được. 

Chỉ sợ hai người bọn họ và hơn một nửa người liên quan của bộ giám sát đều sẽ bị đuổi hết. 

Chung lão quỷ nói: "Đợi mấy ngày nữa. Nếu sau năm ngày kiểm tra. Chúng ta chờ hết năm ngày. Nếu sau năm ngày, bọn họ vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác. Chúng ta phải đi một chuyến xem sao." 

Lữ lão đầu thở dài nói: "Cũng chỉ có như vậy. Hy vọng mấy tên nhóc kia không xảy ra chuyện gì. Cơ hội kiểm tra vẫn còn, nhanh lăn ra đây cho lão tử. Để tôi nhìn thấy mặt mũi các người. Chỉ cần các người xuất hiện, đến lúc đó đến thủ đô, tôi sẽ tự phát lệnh bài cho các người." 

Lữ lão đầu lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm hố sâu kia. 

Còn Quỳ ngưu bị đóng băng, giờ phút này, bọn họ thật ra lại hy vọng Quỳ ngưu đã chết. 

Con trâu ngu ngốc này chỉ biết gặp rắc rối. 

eyJpdiI6IlVvNUpxRGFXQ01OWnNncFltRUFNcWc9PSIsInZhbHVlIjoiVDRGcjBxWTN4d0hRYlRGdTk1NU4yeE5BbDBTVlR6K01sMkpaYmJMYUFYak05VG9tcDJjM0hSSGI3MVBlVXdNUEt1cnNCYXhUYTJhK0lmcUNyYjRkSDRLQ1R2VW81UXhyUE9vc3R2MHd6XC9QUkRqOUFlWnlQT0VsQUVsRTQzcnVYcjNDdk53dG9tTmp4cXQ2K2JVVlwvWUd1UjFMWjU5SVwvQXpENUl6REtcL0IxVzR4WmM1YnZscW1zSFlNQU1VNDRJNnRwZWhFXC9xS2FpMzZBdVNrc3NTSUE2ajJTZnNzUXU0UGZENktnWFg1MGsyUHJvZ2VEMlpsVEFHUnl0VUpvdGZBcklVVDMzK045eFpxYmNvbmgzU3UwUT09IiwibWFjIjoiNTFmYjRkY2Q4NDVkZTJmMzgwODFmNzgzYTIxZjk3ZTBiNzMwNzVhZjZhZjc5NGRhMmU1YzQ5NjhlZTUzMmEyYyJ9
eyJpdiI6IllOTEwyQ1N3bGpmVEo1eWxvSjdDTHc9PSIsInZhbHVlIjoiU2ZWb2JBZlcra1V6VTNPN1loZmVUcXNkUDNqbEhhVjhFWjJvNkdTZVJKNFJZUmhtU1lhR1gzVkQ3cVQzcldFQzExXC9qVlJObW9oWEVoKzRLcGk4bXFWY2x2V2d4TmRvRDhONkNiS3lmdE9cL2lUSjVmWFhlSGVyVVRzNnY5NytVcGpQWVFZbnVsc2Z5eExuQ084MG1aSE4rbnNEbllnYXMzN2VMQUJZblZ2bTNBSlNhcmczWll2VlFcL0oxZStxdjFKSnBMaUhtQ01MckJ5NDV4XC85cUtuRzBXQ0NQKzI2OFV6YTFaQTZEXC9TSkhOa0tldEhnYno4NjVzdzNPNGhNVEY5IiwibWFjIjoiZjc5ODhhZTQ2ZTdmNTEwMTJkYzY2ODUxY2VkM2FiMWFmMDE4NWYzODc0MzA1YmMxM2E0ZmY3NjUwZjVjNmY2OSJ9

Thứ nhất, bây giờ canh khí của hắn đúng thật là không đủ, vả lại hắn vẫn không muốn ở trước mặt Vũ Hoàng Yến để lộ ra sự thật hắn là Luyện Khí sĩ.

Ads
';
Advertisement