CHƯƠNG 652
Cửu Thiên nói: "Tôi chắc chắn, tuyệt đối sẽ không để cô chết ở đây."
Vũ Hoàng Yến nói: "Tùy cậu thôi. Đây là chọn lựa của cậu, quyết định ở cậu. Cửu Thiên, tôi mệt quá. Để tôi nghỉ một chút đi."
Nói xong, Vũ Hoàng Yến nhắm hai mắt lại.
Khóe mắt chợt có một giọt nước mắt chảy xuống, tích trên tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên cảm giác được một chút ướt át.
Lúc này, tay của Cửu Thiên bắt đầu run rẩy. Nhìn thấy gương mặt Vũ Hoàng Yến dần dần cứng đờ, Cửu Thiên cảm giác được trái tim của mình đều run rẩy.
Siết chặt nắm tay, trước đó, Cửu Thiên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình sẽ để ý đến sống chết của Vũ Hoàng Yến như vậy.
Chẳng lẽ thật sự phải cướp trinh tiết của người ta sao?
"Đáng ghét, đáng chết, khốn kiếp!"
Cửu Thiên mắng ầm lên, lắc mạnh Vũ Hoàng Yến mấy cái. Nhưng Vũ Hoàng Yến vẫn ngủ rất nặng nề, không hề có ý tỉnh lại.
Cắn răng, Cửu Thiên cảm giác bản thân mình đã chẳng còn cách nào khác.
Hắn có một thân mạnh mẽ, nhưng lại không thể dựa vào cách này để cứu người.
Sớm biết vậy, hắn nên cất giấu mấy viên đan dược trong quần áo. mà không phải để tất cả vào đai lưng và trong nhẫn.
"Khốn kiếp. Cửu Thiên, mày chính là một tên khốn!"
Cửu Thiên mắng bản thân một câu, sau đó nhanh chóng cởi quần áo.
Cứu người quan trọng, trước tiên cứu người rồi nói tiếp!
Chết tiệt, bằng bất cứ giá nào!
"Xin lỗi, Linh Bối, xin lỗi Vũ Hoàng Yến!"
Cửu Thiên cởi quần áo nửa thân trên ra, đi tới trước mặt Vũ Hoàng Yến.
Rất tốt!
Cửu Thiên chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung.
Hít sâu một hơi, Cửu Thiên cảm giác nhiệt huyết toàn thân mình đều sôi trào, canh khi bị đông lại tựa như đều hơi nhảy lên.
"Mình đây là đang cứu người, cứu người!"
Cửu Thiên thì thào nói. Duỗi tay, hắn chuẩn bị cởi nốt nửa người.
Chợt, hắn thấy ngọc bội treo bên hông mình.
Ngọc bội trong suốt, lóe sáng, đong đưa trước mặt hắn.
"Võ Ý bội!"
Mắt Cửu Thiên sáng rực lên. Sao hắn có thể quên mất thứ này chứ, Võ Ý bội, là sinh mệnh thứ hai của võ giả. Cửu Thiên lập tức sửa sang lại quần áo của Vũ Hoàng Yến xong. Sau đó cực kỳ kích động lấy Võ Ý bội xuống.
Không cần rót vào bất kỳ canh khí nào, Cửu Thiên có thể cảm nhận được trong Võ Ý bội có võ đạo ý cảnh, cùng với những tia linh lực tinh thuần.
Đây là lực lượng dư thừa mà hàng ngày Cửu Thiên tu luyện tràn ra. một tia lực lượng này, ngày thường Cửu Thiên còn chẳng thèm để vào mắt. Nhưng bây giờ, lại thật sự trở thành thứ đồ cứu mạng. Nắm ngọc bội trong tay, giống như kéo dài tứ chi.
Tâm thần khẽ nhúc nhích, lực lượng bên trong liền tự động ngưng tụ trong tay hắn.
Duỗi tay vuốt nhẹ trên đai lưng, lập tức Cửu Thiên cảm giác được tất cả mọi thứ bên trong đai lưng.
Đan dược! Đan dược!
Không chút do dự, Cửu Thiên lấy ra một đống đan dược.
Tiểu Hắc cũng bị hắn kéo ra ngoài, Ngọc Tiếu Nhi vẫn còn đang hôn mê, tạm thời mặc kệ.
Mở miệng Vũ Hoàng Yến ra, Cửu Thiên trực tiếp rót cả lọ đan dược vào.
Cùng lúc đó, cũng cho mình một lọ đan dược.
Bây giờ mà hắn ăn đan được, đều phải tính bằng bình. Ăn từng viên từng viên một, quả thực không phải là phong cách của hắn.
Dược lực ở trong cơ thể hóa thành dòng suối, chảy đến khắp cơ thể.
Cửu Thiên lập tức cảm giác được canh khí bị đông lại của mình dần lỏng ra, lấy một hình thức cực kỳ thong thả, bắt đầu chuyển động.
Cửu Thiên vỗ vỗ gương mặt Vũ Hoàng Yến, đối với đan dược do chính mình luyện chế, hắn vẫn rất có tin tưởng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất