Lâm Thanh Thanh chạy đến cổng trường. Vào một ngày đông giá lạnh người đàn ông đó mặc một chiếc áo khoác bông đứng ở cổng trường, hai tay đút túi quần, nhìn cô đến thì vẫy tay với cô.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh nhảy lên một trận vui mừng, cô đưa tay lên vậy vậy đáp lại: "Lưu Chính."
Không ngờ là gần đến kỳ nghỉ rồi mà anh còn đến gặp cô. Lâm Thanh Thanh chạy đến, bổ nhào vào lòng anh. Trời rất lạnh nhưng cơ thể anh thì nóng hổi.
Lưu Chính bị cô ôm một cái mà cõi lòng đầy ắp, cả người cô mềm mại nhào vào ngực anh. Anh cũng theo đó mà kích động vô cùng, đưa tay ôm cô mà trêu chọc: "Không sợ người khác nhìn thấy sao?"
Lâm Thanh Thanh nghe mà đỏ cả mặt, cô liền rời khỏi ngực anh. Lâu năm mới được gặp anh thế nên cô mới hơi phấn thích.
"Sao anh lại tới đây? Trời lạnh như vậy... không phải em sắp về nhà rồi à." Lâm Thanh Thanh đau nằm đi mùa đông lạnh như vậy mà anh còn bôn ba đến gặp cô, còn phải đứng ở cổng trường chịu lạnh nữa chứ.
Bản thân Lưu Chính thì cảm thấy chẳng có vấn đề gì, anh da mặt thịt béo không sợ lạnh, nhưng khi chạm vào lòng bàn tay nhỏ bé đã nạnh buốt của cô, anh cảm thấy đau lòng muốn chết. Banh áo bông của mình ra, Lưu Chính một lần nữa ôm cô vào lòng, dùng áo bông trùm lên cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Anh còn tri kỷ mà nói: "Sợ người ta nhìn thấy thì em cứ vùi mặt vào trong ngực anh đi."
Lâm Thanh Thanh làm theo, cứ thấy nép vào trong lòng anh, thật sự rất ấm áp dễ chịu.
"Trời lạnh quá lát nữa anh phải tìm khách sạn nào đấy, tốt xấu gì cũng ấm hơn được một chút."
"Yên tâm đi lát nữa anh dẫn em đến chỗ này." Lưu Chính ôm cô vợ nhỏ đã mấy tháng không gặp mặt của mình, gương mặt tràn đầy ý cười.
"Mấy ngày trước, hiệu trưởng trường em có gọi điện thoại cho anh, nói rằng sinh viên quá em sắp phải thực tập rồi, ông ấy tìm cho em vị trí biên tập viên của một tờ báo tin tức, hỏi anh như thế đã được chưa."
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm của anh: "Hiệu trưởng gọi điện cho anh á?"
"Ừ, mấy người anh em của anh nghe nói em sắp tốt nghiệp, thế nên hỏi anh muốn tìm cho em Công việc thế nào, để bọn họ sắp xếp giúp cho. Anh nói chỉ cần không xa nhà quá là được, ba mẹ đều đã lớn tuổi, Lâm Hạo cũng đang học cấp 3, chẳng mấy chốc lại lên đại học, nếu cách xa quá thì không tiện chăm sóc họ."
Trong lòng Lâm Thanh Thanh cảm thấy ấm áp, anh còn chu đáo hơn so với cô nữa. Bốn năm cô học đại học xa nhà, chuyện nhà cửa đều do anh lo toan.
Chóp mũi Lâm Thanh Thanh chua xót hốc mắt đỏ hoe: "Tìm chỗ thực tập thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy. Sau này, khi tìm công việc chính thức, em cũng sẽ không làm ở nơi xa nhà đâu."
"Ừm, đến lúc đó em muốn làm công việc gì cũng được." Thực ra, Lưu Chính còn chưa kịp mở miệng nhờ vả, mấy người anh em của anh đã chưa ra mấy vị trí trong cơ quan nhà nước để sau đây cô có thể vào làm rồi.
Lưu Chính bảo cô xin nghỉ hôm nay, muốn đưa cô đến một nơi.
Lâm Thanh Thanh xin nghỉ sau đó theo anh lên xe buýt. Cô vốn tưởng rằng anh tìm khách sạn nhỏ, để hai người ôn tồn một phen, không ngờ lúc lên xe lại ngồi một hồi rất lâu, trời đã gần tối mới đến được nơi mà anh nói.
Bên trong còn lớn hơn với những gì nhìn thấy bên ngoài, từ đồ đạc cũng đã có đầy đủ, trên cầu thang đi lên tầng 2 được đặt đầy các chậu cúc nhỏ đang nở rộ. Trong sân còn có cả nhiều loại cây khác. Lâm Thanh Thanh tò mò nhìn xung quanh: "Đây là nhà ai vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất