Giúp cô đi giày da vào, lại thắt dây giày đâu vào đó cho cô, Lưu Chính mới đứng thẳng người lên nói: "Được rồi đấy, em đi một vòng xem chân có con bị cọ đâu nữa không?"
Lâm Thanh Thanh sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, cô rút chân về, gật gật đầu với anh: "Ừm, không biết có đau chân nữa rồi."
"Em chưa đi thử làm sao biết được? Nếu vẫn bị cọ đau chân thì để anh đi đổi, cửa hàng ở ngay đầu đường thôi."
"Không bị cọ vào chân mà, thật đấy. Anh mau ngồi xuống đi." Lâm Thanh Thanh kéo anh ngồi xuống, cô sắp bị ánh mắt của người qua kể lại đâm thủng người luôn rồi.
"Uống cà phê đi." Lâm Thanh Thanh đưa tách cà phê của cô cho anh.
"Anh không uống cà phê, để phục vụ rót cho anh ly nước là được rồi."
"Em thì cũng được mà, anh muốn thử xem"
"Chiến lợi phẩm thu được lúc trước phần lớn đều là hàng ngoại nhập, pha với nước uống quả thật có chút tỉnh táo"
Đó là lý do tại sao dù là lần đầu đến nơi này, anh không hề có nửa phần luống cuống tự ti. Trong thời gian sống quân ngũ trước kia của mình, ở những nơi anh từng ngụ lại, có chỗ còn xa hoa hơn cả ngôi nhà kia của Ngô Chấn Hào.
Khi đó điều anh nghĩ không phải là thật may mắn khi anh được sống trong ngôi nhà lớn như vậy, mà là anh muốn sống tốt, sống sót để gặp được cô.
Lâm Thanh Thanh gật gật đầu không tiếp tục hỏi nữa. Cô luôn có cảm giác rằng anh không thích nói về quá khứ.
Hai người ngồi bên ngoài quán cà phê một lúc thì Ngô Đình Ân chơi ô tô đến đón bọn họ.
Hai người dự định ở lại thêm hai ngày rồi về nhà, nhưng Ngô Đình Ân lại nhiệt tình, nhất quyết giữ họ lại cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc. Ông còn nói dễ cho ô tô đưa nhóm sinh viên về lại trường trước, còn Lưu Chính thì ở lại nhà ông chơi thêm một thời gian nữa.
Lưu Chính chỉ có thể lấy cớ trong nhà còn đồng ruộng không ai chăm sóc giúp, anh phải quay về trồng chọn nữa.
Ai ngờ Ngô Đình Ân lại cứ thế nói, ông sẽ phải người đi giúp anh làm ruộng, chỉ cần giữ cho hai người họ không rời đi là được.
Hơn một tháng trời xa cách vất vả lắm Lưu Chính mới được gặp Lâm Thanh Thanh. Thế nhưng vì lần này ở trong nhà Ngô Đình Ân lên cô không cho anh động tay động chân, cũng không để anh làm quá lâu, khiến anh cực kỳ khó chịu.
Thế mà cái não cấp dưới cũ của anh lại còn không tình ý, nhất quyết phải chia dép Uyên ương cho bằng được.
Máy cho đến khi Lâm Thanh Thanh cùng nhóm bạn học của cô quay về trường, Lưu Chính vẫn còn ở nhà họ Ngô.
**
Bốn năm đại học của Lâm Thanh Thanh trôi qua rất thuận lợi, cô vốn đã học hành chăm chỉ từ bé, cũng vô cùng kiên định, mỗi môn đều nghiêm túc học tập.
Xuân hạ thu đông cứ thế lần lượt trôi qua, chờ đến đầu xuân lại học thêm nửa năm nữa là cô sẽ tốt nghiệp đại học rồi.
Vì ngay từ đầu cô đã chọn công khai mối quan hệ giữa mình và Lưu Chính, nên việc học của cô trong 4 năm qua cực kỳ ổn định. Thậm chí trong trường còn lan truyền rằng, cô và cho một người từng là chiến thần trên chiến trường, quả là một cô gái xuất chúng.
Lâm Thanh Thanh không quan tâm đến những điều này cho lắm, với cô tất cả chúng đều là hư ảo. Khi cô quen biết Lưu Chính anh chỉ là một anh nông dân chân đất, một anh nông dân có thể trả tiền chữa bệnh cho em trai cô và sẵn sàng nuôi cô ăn học.
Bây giờ cũng vậy ở nhà làm ruộng.
Cô bẻ ngón tay đếm từng ngày, vậy mà đã hơn 3 tháng cũng không gặp anh rồi. Vốn Lâm Thanh Thanh còn định kỳ nghỉ đông cô sẽ về thăm anh, nhưng không ngờ thời gian lại trôi qua chậm như vậy, con đến nửa tháng nữa mới tới kỳ nghỉ đông.
Học sinh trong trường đã bắt đầu trang trí khuôn viên trường rồi. Đi dạo trong khuôn viên trường đâu đâu cũng được giăng điền kết hoa. Rõ ràng còn chưa đến Tết nhưng nơi nơi tràn ngập không khí Tết.
"Lâm Thanh Thanh có người tìm cậu đang đợi cậu ở cổng trường đấy." một bạn học hết to từ sau lưng Lâm Thanh Thanh.
"Đàn ông?" Lâm Thanh Thanh nghĩ nghĩ trong đầu chẳng lẽ là Lưu Chính. Nửa tháng nữa là cô về rồi, chắc gì anh đã đến đây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất