Ba của Ngô Chấn Hào không già lắm nhìn qua cũng chỉ ngoài bốn mươi khó có thể tưởng tượng được ông đã có khối tài sản lớn như vậy .
"Ừ, dẫn bạn học đi chơi vui vẻ, cần tiền thì có thể đến phòng kế toán lấy." Ba của Ngô Chấn Hào - Ngô Đình Ấn, hiển nhiên không đem mấy cô cậu thanh niên này để vào mắt, cởi áo khoác xong liền đi lên lầu.
Ông lơ đãng liếc nhìn một vòng,thoáng thấy Lưu Chính đang đứng bên cạnh Lâm Thanh Thanh thì lập tức sửng sốt.
Ông như thể ngờ vực mà tiến về phía Lưu Chính hai bước,cuối cùng khó tin mà hét lên: "Lão Đại."
Lưu Chính gật đầu: "Vậy ra là chú về làm kinh doanh à, Lão Ngô"
Rõ ràng là ba của Ngô Chấn Hào lớn hơn Lưu Chính rất nhiều,nhưng khi Lưu Chính gọi ông ấy là Lão Ngô thì lại chẳng có chút nào là lấn cấn cả.
Ngô Đình Ân kích động đi tới,đứng thẳng người hành lễ quân nhân,Lưu Chính cũng đáp lễ lại ông đấy một cái .
“Lão Đại, tôi thật sự không ngờ là còn có thể gặp lại cậu. Từ khi tôi bắt đầu kinh doanh đến nay, đã luôn hỏi thăm khắp nơi về tin tức của cậu, nhưng đám chiến hữu đều nói cậu lựa chọn xuất ngũ về nhà. Tôi còn tưởng rằng đời này sẽ không còn gặp được cậu nữa chứ.
Lưu Chính gật đầu: “Trở về quê làm ruộng.” Lưu Chính quay qua nhìn về phía người đang mang vẻ mắt khiếp sợ là Ngô Chấn Hào: “Không ngờ con trai chú lại lớn như vậy.”
Chẳng những đã lớn như vậy, mà còn dám cùng anh dành vợ, ngày ngày trong sáng ngoài tối xúi giục vợ anh ly hôn với anh.
Ngô Đình Ấn không biết nguyên do trong đó nên chỉ ha hả cười lớn: "Đúng vậy, nếu năm đó không được cậu cứu một mạng thì thằng nhóc này sớm thành đứa mồ côi cha rồi.”
“Chấn Hào." Ngô Đình Ấn vui vẻ vô cùng, ông quay đầu vẫy tay với con trai mình: “Mau tới đây, tới gặp ân nhân của nhà họ Ngô chúng ta.
Ngô Chấn Hào ngơ ngác đi tới, nhìn ba mình: "Ba... Chuyện gì thế này?"
“Đừng nói nhảm nữa, mau gọi cha nuôi đi! Từ giờ trở đi, đây chính là cha của con đấy, con nhớ phải hiếu thuận với Lưu Chính như với hiếu thuận với ba, rõ rồi chứ." Ngô Đình Ấn nói rồi định bắt Ngô Chấn Hào quỳ xuống.
Lâm Thanh Thanh sững sờ, nếu hắn đập đầu xuống đất một cái, vậy chẳng phải cô sẽ trở thành mẹ nuôi của Ngô Chấn Hào hay sao?
Ngô Chấn Hào đương nhiên không chịu: "Sao con lại phải gọi anh ta là cha nuôi? Anh ta chỉ lớn hơn con có vài tuổi, hơn nữa còn là chồng bạn học của con nữa, sao con có thể gọi anh ta là cha nuôi được?"
Lúc này, Ngô Đình Ấn mới chú ý đến Lâm Thanh Thanh, người luôn đứng bên cạnh Lưu Chính, được anh cẩn thận che chở. Ông cười đến số nếp nhăn trên mặt tưởng như nhân lên gấp đôi: "Thì ra đây chính là tiên nữ mà Lão Đại ngày đêm thương nhớ đấy à."
Lâm Thanh Thanh quay sang nhìn Lưu Chính với vẻ mặt khó hiểu.
Lưu Chính họ khan một tiếng, có chút ngượng ngùng: "Thật trùng hợp, vợ tôi và con trai chú là bạn học."
“Đúng đúng đúng, thật là trùng hợp, nếu không có cái duyên phận này, nói không chừng đời này chúng ta khó mà gặp lại được. Nhanh, bảo người làm thêm đồ ăn, đẩy hết mấy cuộc hội họp bên ngoài cho tôi. Hôm nay tôi muốn ở nhà ăn cơm, tôi phải ngồi uống một hai ly với Lão Đại mới được."
Trong bữa cơm tiếp sau có chút khó xử, Ngô Đình Ấn nhất quyết bắt Lưu Chính phải ngồi ở ghế chủ vị, mà Lâm Thanh Thanh cũng được sắp xếp ngồi ở ghế bên cạnh anh, còn ông thì ngồi ở bên bên kia của anh, suốt buổi liên tục rót rượu cho Lưu Chính.
Ngô Chấn Hào cảm thấy hắn chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào thôi.
Một bạn học thấp giọng hỏi Ngô Chấn Hào: "Cậu cũng trâu bò thật đấy, vậy mà lại dám cướp vợ của từ sếp cũ của ông ba nhà mình.”
“Không phải cậu cũng góp một chân à?" Ngô Chấn Hào trừng mắt nhìn lại.
Có điều, các cựu chiến binh khác sau khi xuất ngũ thì hoặc là kinh doanh hoặc là làm chính trị, thật mà anh ta lại về quê làm ruộng. Đúng là khó hiểu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất