Ngày thứ hai cả bọn ở nhà Lưu Chính. Ngô Chấn Hào liền đề nghị mấy người anh học đến nhà mình chơi. Nhà hắn rất lớn, lại nằm ở khu vực phồn hoa của trung tâm thành phố, có rất nhiều nơi để chơi, hắn có thể bao cả vé xe cho họ, đến nhà ga thì có xe riêng của nhà đến đón.
Mấy người bạn học nghe xong thì đều muốn đi, chỉ có Lâm Thanh Thanh là từ chối.
Kỳ nghỉ lễ này cô chỉ muốn dành thời gian cho cha mẹ và gia đình, chứ không muốn dính líu quá nhiều đến Ngô Chấn Hào.
Lưu Chính biết chuyện thì ngược lại bảo Lâm Thanh Thanh cứ đi đi.
"Các bạn học của em đều đi chơi mà, em cũng nên đi đi. Vừa lúc trong nhà vẫn còn chưa xử lý xong, tôi ở nhà dọn dẹp một chút, em đi đi." Lưu Chính yêu cô, nhưng anh không muốn hạn chế cô.
Nếu như sợ cô bởi vì nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài mà vứt bỏ mình, vậy thì rồi cô cũng sẽ bỏ anh thôi.
Lâm Thanh Thanh chưa bao giờ gặp người nào như anh, thật sự anh không sợ vợ mình sẽ bỏ chạy theo người khác.
Lâm Thanh Thanh thử hỏi: "Vậy nếu em coi trọng gia thế anh ta, cảm thấy quá có tiền đi, không quay lại nữa thì anh làm sao bây giờ?"
“Em sẽ không.” Lưu Chính cười với cô: “Em không phải loại người như vậy.”
Nếu như vậy, cô sẽ không hùng hổ dẫn theo mấy bạn học nam về đây, cứ thế ở lại trường cùng Ngô Chấn Hào song túc song phi không phải là tốt hơn sao?
Cô trở về chứng tỏ trong lòng cô có anh, cô sẽ không làm chuyện như vậy đâu.
Một dòng nước ấm chảy qua trái tim Lâm Thanh Thanh.
“Hai người cũng có thể cùng đi mà, nhà tôi rất lớn. Hơn nữa, để vợ chồng hai người ở chung một phòng là được, nếu không ngại thì ra ngoài vui vẻ một chút đi." Ngô Chấn Hào ra mặt đề nghị.
Từ lần trước, khi ở bờ sông bị Lâm Thanh Thanh từ chối thẳng thừng, hắn ngược lại đã mở lòng hơn, không phải hắn thua kém Triệu Tranh, chỉ là Lâm Thanh Thanh không yêu hắn thôi.
Một khi đã như vậy, chẳng bằng giữ thái độ chúc phúc, để còn có thể tiếp tục làm bạn, ngày ngày ngắm nhìn nữ thần của mình.
Lâm Thanh Thanh nhìn Lưu Chính.
Lưu Chính gật đầu: "Được thôi, cũng đã lâu tôi không đi ra ngoài rồi."
Sau khi giải ngũ, anh một lòng với ngôi làng nhỏ trên núi này, quả thực đã lâu không ra ngoài rồi. Cũng không biết thành phố ngoài kia đã biến thành bộ dạng gì, có còn giống như trong thời chiến không, một đống đổ nát....
Cả nhóm thu dọn hành lý, đi theo Ngô Chấn Hào về nhà hắn.
Quả nhiên lời hắn nói đều là thật, thậm chí hắn còn hơi khiêm tốn nữa kìa. Nhà hắn không chỉ lớn, mà còn giống như một toà trang viên, chỉ riêng cái cổng là đã mười người đứng dàn hàng ngang vẫn dư rồi.
Phải mất vài phút thì xe của nhà hắn mới chạy từ ngoài cổng vào nến nơi nhà ở. Tổng thể ngôi nhà chỉ có thể nói dùng từ nguy nga tráng lệ để hình dung thôi.
Trách không được ba hắn lại có thể dễ dàng đưa hắn ra nước ngoài du học như vậy.
Lưu Chính lần đầu tiên đến đây, nhưng anh cũng không quá câu nệ mà vẫn như bình thường, cúi người lấy hành lý trên xe xuống.
Ngô Chấn Hào thấy vậy nhắc nhở: "tài xế sẽ đưa xe vào, cứ để họ làm là được."
“Tôi tự mình làm." Lưu Chính chỉ lạnh lùng trả lời, anh cũng chỉ lấy hành lý của mình và Lâm Thanh Thanh thôi.
“Ba tôi hôm nay muộn một chút mới về. Tôi có gọi điện trước để người nhà chuẩn bị đồ ăn rồi. Chúng ta đi ăn trước đã." Ngô Chấn Hào chu toàn lễ nghĩa chủ nhà, mời
các bạn cùng lớp vào ăn cơm.
Phòng ăn của nhà hắn còn to hơn cả nhà của Lưu Chính, bên trong được thiết kế tràn ngập phong cách Châu Âu sang trọng.
Chỉ nhìn như vậy xem ra cái giường Châu Âu Lưu Chính mua kém hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Thanh không giống những sinh viên khác, hết nhìn nhìn lại sờ sờ khắp nơi, cô ngồi vào bàn chờ ăn cơm, đồng thời lặng hư lẽ quan sát Lưu Chính.
Vốn cô còn sợ khi Lưu Chính nhìn thấy tất cả nhưng thứ này sẽ cảm thấy tự ti, nhưng trên mặt anh cô vẫn không thấy có vẻ gì khác lạ, thế nhưng tất cả cũng thường thôi.
Mấy vị khách này là bọn họ cũng theo đó lịch sự đứng dậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất