Lưu Chính quả thật gấp không chờ nổi muốn hành hạ cô một hồi. Đã hơn một tháng anh không được ôm của vợ nhỏ mềm mãi của mình rồi, toàn thân anh nhớ cô đến ê ẩm đau nhức.
Lưu Chính củi người bế sốc cô lên, sải bước vội vàng tiến về phía cái giường lớn: “Lên trên giường đi, cảm nhận một chút cái giường mà tôi mới mua.” “A... Lâm Thanh Thanh bị anh ném lên trên giường, ngay sau đó anh cũng nhảy lên .
Dưới thân, bán giường vốn cứng ngắc nay đã đổi thành đàn hồi mười phần, cô bị anh ném lên giường cũng bị nảy lên nảy xuống hai cái, thế nhưng một chút cũng không
đau.
Lâm Thanh Thanh quay người lại nhìn chiếc giường mới, quả nhiên không còn là chiếc giường gỗ đặc hồi trước nữa, mà là một chiếc giường kiểu Âu với những hoa văn tinh xảo được chạm khắc nơi đầu giường.
“Anh đổi giường mới rồi à?”
“Hè anh đổi sang giường lò so,sau này có đè mạnh thế nào cũng khôn sợ làm đau . Trước đây anh phải thu lực lại sợ bán giường cứng ngắc kia sẽ và vào cô .
Còn cái giường mới này, đầu giường còn được bọc bằng mút xốp nữa kìa.
“Nhưng chiếc giường kia không phải cũng là mới mua sau khi kết hôn sao?”
"Không tốt bằng cái này, cái giường kia tôi dời qua căn phòng phía tây rồi, bọn họ hẳn là đang ngủ trên đó." Lúc ấy bọn họ kết hôn vội vàng, cũng không có chọn giường cho kĩ, chỉ có thể cố gắng mua một cái càng lớn càng tốt thôi. Lớn đến mức dù anh có làm cô thế nào đi nữa thì cũng không để cô rớt xuống giường.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh có chút lãng phí tiền bạc, cô mở miệng định nói nhưng lại cảm thấy mất hứng. Mỗi tháng cô chỉ về có một lần, nếu không có gì thay đổi thì lần tới đây cũng phải là kỳ nghỉ đông thì cố mới về được.
Vẫn là đừng nói về nó nữa.
Cuối cùng Lâm Thanh Thanh vẫn không nhịn được mà nói: "Lần sau anh có muốn tiêu tiền thì có thể nói trước với em một tiếng được không? Chúng ta cùng thảo luận xem có nên mua hay không."
Anh cứ tiêu tiền như nước như vậy, thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để xây lại nhà nữa chứ, trong khi căn nhà lúc trước cũng không phải là không thể ở được.
Lưu Chính mím môi cười, đè lên người cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống chóp mũi cô: “Rốt cuộc em cũng muốn quản tôi rồi?”
Hai má Lâm Thanh Thanh đỏ bừng, không dám nhìn anh, chỉ nói: "Em quản anh làm gì? Đó đều là tiền của anh, anh muốn tiêu như thế nào mà chẳng được"
Cô cũng chưa vì cái nhà này mà đóng góp được gì cả, lại còn tiêu tiền của anh nữa chứ. Cô thật sự không có tư cách để quản anh đâu.
Lưu Chính cũng không tức giận, chỉ áp sát vào ngay trước mắt cô: "Cả cái mạng anh đều là của em, tất cả những gì anh có đều là của em hết. Anh thích em quản anh “.
Lâm Thanh Thanh đưa hai tay ôm cổ anh, trong mắt mang theo ý cười: "Anh không sợ em lừa hết tiền của anh sao?"
Lưu Chính cảm thấy lúc này cô đặc biệt đáng yêu, liền mổ vào miệng cô một cái: "Em lừa luôn cả mạng anh rồi, anh còn có gì là không thể cho em lừa nào?"
Lâm Thanh Thanh bĩu môi phản bác lại: "Em lừa mạng anh bao giờ."
“Không lừa không lừa, là anh tình nguyện dâng nó cho em. Bây giờ ang muốn cho em cả cự vật của mình luôn, đưa nó vào trong cái huyệt nhỏ của em" Lưu Chính cởi quần áo của mình ra, để lộ cơ thể vạm vỡ chắc nịch.
Cái thứ khổng lồ giữa hai hòn dái của anh vươn cao, cự vật tím đen dữ tợn rung lên một cách thô cuồng.
Lâm Thanh Thanh không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Đã hơn một tháng không gặp, lại lần nữa nhìn thấy cự vật của anh, Lâm Thanh Thanh vẫn không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
Nó quá lớn mỗi lần nhét vào trong huyệt nhỏ của cô đều có thể khiến cô căng đến phát khiếp, nhưng mỗi lần đâm rút lại khiến cô sướng đến dục tiên dục tủ.
“Cô ấy cũng nhớ anh lắm... nhớ cả cái thứ to lớn này của anh nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất