Cũng may khuân viên nhà cô đủ lớn giữa các phòng đều có khoảng cách nhất định. Lâm Thanh Thanh cũng không đến mức quá xấu hổ.
Buổi tối, Lưu Chính làm một bữa cơm cho mấy người bọn họ.
Lý Uyển là con gái, chỉ có duy nhất cô ấy, thế nên cô ấy được ngủ riêng một mình một phòng, nhưng cô ấy có chút nhát, muốn Lâm Thanh Thanh qua ngủ cùng mình, có điều đã bị Lưu Chính từ chối ngay lập tức.
Vợ anh vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, sao để cho cô ấy dành mất được.
Vậy là, Lý Uyển đơn giản được sắp xếp ngủ ở căn phòng phía đông, còn ba người đàn ông khác qua ở bên căn phòng phía tây.
Nhiều người như vậy, lại ở nhờ trong nhà người khác nên cũng không thể kén cá chọn canh được, may mắn là ở văn phòng phía Tây có hai chiếc giường mà hồi trước Lưu Chính vốn định vứt đi nhưng vẫn chưa có thời gian đi vứt cũng đủ để cho ba người họ ngủ rồi.
Anh cũng mua một chiếc giường mới ở văn phòng phía đông, vốn cho rằng để phòng trống không có giường thì sẽ không hay thế nên tuỳ tay mua một cái không ngờ lại cần dùng nhanh đến vậy.
Buổi tối, sau khi ăn uống và tắm rửa xong, Lưu Chính trở về phòng từ sớm.
Lâm Thanh Thanh nhìn bóng lưng anh, cô biết anh có ý gì.
Vừa định đứng dậy đi theo thì đã bị Ngô Chấn Hào đang ngồi đó ngăn lại: “Thanh Thanh, hôm nay quấy rầy nhà em một bữa, còn chưa qua thăm cha mẹ em nữa. Ngày mai chúng ta đi mua chút gì rồi ghé qua thăm nhà ba mẹ em một chuyến được không?”
Lâm Thanh Thanh lơ đãng đáp: "Ừ, cũng được. Không cần mang gì qua đâu, sáng mai tôi sẽ gọi mọi người cùng đi."
Nói rồi cô định trở về phòng.
“Chúng ta ngồi đây tâm sự đi. Tôi thấy nơi này của bọn em thật sự không tồi, phong cảnh rất đẹp. Tôi nhớ em từng nói rằng em còn có một cậu em trai cũng muốn đi học đại học nhỉ?" Ngô Chấn Hào tiếp lời.
Lâm Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là một lần nữa ngồi xuống: "Ừ, đúng vậy, sau này nó cũng muốn thi đại học."
"Em đã nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ để cậu ấy công tác chỗ nào chưa? Thực ra cũng có thể để cậu ấy đến công ty của ba tôi, tôi có thể nhờ ba tôi đề bạt cậu ấy."
Ngô Chấn Hào rõ ràng đang cố kiếm chuyện để nói cùng cô, hơn nữa mỗi câu nói của hắn đều mang theo mục đích rõ ràng. Hắn đang nói với Lâm Thanh Thanh rằng nếu hắn muốn, chỉ bằng một câu nói của mình thôi là hắn có thể giúp gia đình cô thoát khỏi cảnh nghèo khó rồi.
Lâm Thanh Thanh cũng không ngu ngốc, cô nghe ra ý của hắn. Cô khẽ cau mày, bày tỏ sự bất mãn của mình: "Chờ đến khi tự bản thân anh có năng lực như vậy chứ không cần nhờ đến ba mình, tôi cũng sẽ rất vui lòng nhờ bạn học như anh giúp đỡ một nhà học sinh nghèo chúng tôi một phên.”
Trong nhóm người này, ngoại trừ Ngô Chấn Hào là phú nhị đại ra, những người khác đều là người nông thôn cả. Nghe thấy những lời của Lâm Thanh Thanh, vẻ mặt của Ngô Chấn Hào lập tức trở nên khó coi.
Tần Chấn vội vàng đứng dậy cắt ngang: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai lại đi quanh một vòng xem còn có chỗ nào thú vị không.
“Lâm Thanh Thanh, em cảm thấy cái nơi thâm sơn cùng cốc này rất tốt phải không?" Ngô Chấn Hào đứng lên, nhịn không được mà chất vấn cô.
Hắn quả thật không rõ, hắn là một đại thiếu gia muốn tiền có tiền, muốn người có người, vậy mà Lâm Thanh Thanh thà sống với một gã nông dân thô kệch chứ không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lâm Thanh Thanh ghét việc hắn dùng tiền để cân đo đong điểm mọi thứ như vậy, như thể tiền của hắn có thể mua được tất cả mọi thứ trên đời này.
Cô vừa định mở miệng phản bác,Lưu Chính đã từ trong phòng đẩy cửa ra, sắc mặt âm u như sắp tích thành mực: "đã đến giờ đi ngủ rồi, nếu không ngủ được thì cũng mời ra ngoài mà nói chuyện."
Đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Thanh bị Lưu Chính kéo vào trong phòng, cô chưa kịp đứng vững đã bị anh ôm hôn, hôn đến đầu cô choáng váng quay mòng mòng. Cô đột nhiên có chút hối hận, mình mang bọn họ về đây làm gì, chờ lát nữa kiểu gì Lưu Chính cũng sẽ lăn lộn cô một trận chết đi sống lại cho xem.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất