"Vậy muốn cắm thế nào để vợ anh có thể chịu được đây?" Lưu Chính xấu xa mà hỏi.
"Đừng như vậy.." Lâm Thanh Thanh ngượng ngùng nói, bên trong huyệt nhỏ của cô ngựa ngáy, cô muốn thằng nhỏ của anh cắm vào.
"Vợ à, em có nhớ lời anh đã nói với em không."
Nếu cứ thẹn thùng dè dặt như vậy em sẽ không thể tận hưởng được lạc thú của chuyện yêu đâu, rõ ràng là muốn chồng cắm vào cho đỡ ngứa, nhưng em lại cứ không chịu nói ra, khiến bản thân tự mình khó chịu.
Anh rõ ràng đều biết cả Lâm Thanh Thanh có chút buồn bực,anh rõ ràng đều biết hết, anh biết cô muốn cái gì, vậy mà cố tình lại không chịu cho cô.
“Ừ, anh biết vợ muốn cây gậy lớn này của chồng, nhưng nếu vợ không chịu nói thì anh sẽ không cho em đâu. Vợ phải học cách tự mình đòi hỏi. Ví dụ như bây giờ... Em có thể tự mình cầm lấy thứ đó đút để lên trước cái huyệt nhỏ của em rồi tự ngồi xuống. Chắc chắn sẽ rất sướng cho xem."
Lâm Thanh Thanh lắc đầu cô làm không được đâu .
"Em... Em không làm được."
"Em làm được, không phải chồng em đang dạy em sao?” Lưu Chính tuyệt đối là một thợ săn giỏi, anh có đủ kiên nhẫn để từng bước dụ con mồi vào bẫy của mình.
Anh dùng một tay đỡ eo cô, để cô nhỏm dậy, côn thịt đặt vào trước cửa huyệt của cô: "Nào, đỡ lấy cự vật lớn, nhắm ngay cửa huyệt của em rồi ngồi xuống đi."
Lâm Thanh Thanh dường như bị anh mê hoặc, cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình để đỡ lấy thằng nhỏ của anh, để nó nhắm ngay cửa huyệt, cô cắn môi rồi từ từ ngồi xuống.
Cửa huyệt hạ xuống ngay trên quy đầu, quy đầu cực lớn của anh nong ra cửa huyệt. Cô chậm rãi ngồi xuống, quy đầu cũng theo đó mà từng chút từng chút đi vào trong CÔ.
Huyệt thịt mềm mại co rút lại, như muốn nhanh chóng hút lấy cự vật của anh vào trong.
"Hừm..." Thật sự là rất sướng. Cảm giác sung sướng khi cự vật cọ xát vào thịt huyệt khiến tất cả lỗ chân lông trên người cô như mở toang ra.
Cô tự mình nắm giữ tiết tấu, huyệt nhỏ như một cái miệng nhỏ tham lam, từng ngụm nuốt lấy cự vật mà cô chỉ nhìn đã thấy sợ hãi. Thứ cảm giác này quá kỳ diệu...
Lưu Chính nhìn chằm chằm vào nơi hai người họ giao hợp, nhìn cửa huyệt nhỏ hẹp của cô từng ngụm nuốt lấy cự vật lớn của anh vào trong. Sự hưởng thụ về mặt thị giác vượt qua hết thảy, anh thậm chí tiếc nuổi không muốn cắm hết vào trong mà muốn kéo dài cái quá trình đầy kích thích này.
Lâm Thanh Thanh chỉ ăn được một nửa côn thịt của anh thì không thể tiếp tục được nữa: "Em mệt quá...
Lúc này, cô mới phát hiện ra ăn hết thằng nhỏ của anh là chuyện khó khăn đến thế nào, huyệt nhỏ cô vẫn hơi ê ẩm, hai chân cũng không nghe lời cô nữa.
"Còn chưa ăn xong đâu, chỉ thế này mà em đã mệt rồi?" Lưu Chính dỗ dành: "Em ăn hết cả cây thì sẽ càng sướng hơn nữa, không tin em thử đi."
Lâm Thanh Thanh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục để huyệt nhỏ của cô nuốt ăn cự vật của anh.
Sao mà thằng nhỏ của anh lại thô lại lớn như vậy chứ, cô ăn lâu như vậy mà cũng chỉ vào được có một nửa.
Thấy bộ dạng gắng sức của cô, Lưu Chính đoán cô không chịu ra sức nữa rồi. Thế nên anh dùng hai tay tóm lấy eo cô, dùng sức mà ấn xuống một cái.
“A!" Lâm Thanh Thanh hét lên sợ hãi, trong nháy mắt, huyệt nhỏ cứ thế nuốt nguyên cả cây gậy thịt. Huyệt nhỏ và cự vật như hợp lại vào nhau, căng khít.
Cự vật quá mức thô dài cứ thế mở ra tử cung của cô mà cắm vào. Cô thế mà lại thực sự đã ăn hết cự vật của Lưu Chính rồi.
Cả người Lâm Thanh Thanh mềm nhũn ngã vào trong người Lưu Chính mất thở hồng hộc, lúc này mới hoà hoãn lại được.
"Vợ không muốn càng sướng hay sao?nhưng chồng em còn chưa bắn đâu, mà chồng em lúc này lại không thể dùng sức làm em được."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất