Lúc này, Vương Bác Thần với diện mạo đã biến thành một người đàn ông trung niên xuất hiện, lãnh đạm nói: "Cậu ta đây là nhồi máu cơ tim cấp tính, các anh hiện tại cho dù đưa cậu ta tới bệnh viện cũng muộn rồi."
"Vậy ông nói phải làm thế nào? Nếu ông có thể cứu được Chung thiếu gia, tôi cho ông ba tỷ."
Người phụ trách nóng ruột đến mức mồ hôi đầy đầu, Chung Võ cho dù có chết cũng không được chết ở đây.
"Tránh ra, đừng làm lỡ việc ông đây cứu người. Tên oắt con này gặp được ông đây, coi như là cậu ta tốt số."
Vương Bác Thần thô lỗ đẩy người phụ trách ra, lấy từ trong ngực ra một gói kim châm bạc, bắt đầu châm kim.
Người phụ trách nghiến răng nói: "Tốt hơn hết là ông hãy chữa khỏi cho Chung thiếu gia, nếu không ông sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả"
Anh ta đây là đang bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, nếu người này có thể chữa khỏi cho Chung thiếu gia thì không thể thiếu được công lao của anh ta.
Nếu chết rồi, anh ta hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm lên người Vương Bác Thần.
Thực sự là một sự bàn tính hay.
Chỉ đáng tiếc, anh ta đã tính sai rồi.
Đây vốn chính là ván cờ nhỏ mà Vương Bác thần bày ra.
"Câm miệng."
Vương Bác Thần tỏ ra vô cùng thô lỗ, đây là anh đang thiết lập nhân vật thần y, phải trái ngược hoàn toàn với tính cách trước đây của anh.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
"Mau nhìn xem, Chung thiếu gia động đậy rồi, động đậy rồi."
Người phụ trách giống như nhìn thấy cha mình sống lại, vội vàng hỏi: "Chung thiếu gia, anh cảm thấy thế nào? Anh không sao chứ?"
"Tôi vừa bị sao vậy?"
Chung Võ có chút mù mờ, vừa rồi đột nhiên tim đau nhói, sau đó hai mắt tối sầm.
Người phụ trách vội vàng nói: "Chung thiếu gia, vừa rồi anh làm tôi sợ muốn chết, anh bị nhồi máu cơ tim cấp tính, may mà có vị này ra tay mới cứu được anh." Chung Võ nhìn về phía Vương Bác Thần và gật đầu: "Không thiếu tiền cho ông đâu, cứu tôi một mạng, coi như là phúc khí của ông, tôi sẽ thưởng cho ông ba tỷ."
Vương Bác Thần khinh thường nói: "Oắt con, tôi chỉ sợ cậu có tiền nhưng không có mạng mà tiêu xài, ông đây thiếu số tiền vụn đó của cậu sao? Thật là xui xẻo, làm lỡ việc ông đây thắng tiền."
Đừng nói Chung Võ, những người khác cũng đều sửng sốt.
Người này là ai, dám nói chuyện với Chung thiếu gia như vậy.
Người phụ trách mắng như chó điên: "Ông muốn chết như vậy sao? Dám nói chuyện như vậy với Chung thiếu gia, có tin tôi đánh ông răng rơi đầy mồm không? Mau quỳ
xuống xin lỗi Chung thiếu gia."
Nói xong, anh lại nhìn về phía Chung thiếu gia, cố ý nói: "Chỉ là một tên đoản mệnh mà thôi, rất lợi hại sao? Lần này vì làm lỡ việc ông đây thắng tiền nên mới cứu cậu, nếu không ai thèm quan tâm đến sự sống chết của cậu. Ba tỷ vừa nói đâu? Lập tức đưa cho ông đây, ông đây còn phải đi thắng tiền"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất