Mỗi ngày đều đi đánh một trận cho thỏa nguyện.
Vương Bác Thần đã đợi đủ năm giờ đồng hồ mới đợi được anh ta.
Vương Bác Thần bí mật đi theo xe của Chung Võ, đến một câu lạc bộ sang trọng, Chung Võ mới dừng xe lại.
Chung Võ này chính là người dẫn đường mà Vương Bác Thần lựa chọn.
Tuy rằng anh ta không bị bệnh nhưng rơi vào tay Vương Bác Thần, không bệnh cũng có thể khiến anh ta mắc bệnh nan y.
Vương Bác Thần vào câu lạc bộ trước một bước, nhân lúc một người phục vụ không chú ý, trực tiếp kéo anh ta vào phòng, sau đó biến thành dáng vẻ của người phục vụ và ra ngoài.
Sau vài phút, Chung Võ cuối cùng cũng bước vào. Vương Bác Thần đi lên trước, cung kính khom người nói: "Chung thiếu gia, anh đến rồi, tôi dẫn đường cho anh."
Chung Võ cảm thấy bàn tay mình có chút ngứa ngáy, gãi gãi, cũng không nghĩ nhiều.
Càng không để ý đến người phục vụ nhỏ bé, không thèm nhìn thẳng lấy một cái mà chỉ gật gật đầu.
Vương Bác Thần dẫn Chung Võ đến sòng bạc, vào lúc vừa cúi người xuống, Vương Bác Thần đã hạ độc Chung Võ.
Đây là thủ đoạn của Hồ Vụ, vô hình trung hạ độc, lúc độc phát tác, giống hệt như trạng thái đột tử.
"Thưởng cho cậu."
Khi đến sòng bạc, Chung Võ thuận tay ném một xấp tiền rơi xuống đất, không thèm nhìn lấy một cái, giống như cho chó ăn vậy.
Vương Bác Thần vội càng cảm ơn và cúi xuống nhặt tiền.
Đợi Chung Võ bước vào, Vương Bác Thần lại nhanh chóng thay đổi diện mạo thành một ông chú trung niên, nghêng ngang bước vào sòng bạc.
Phải nói rằng tư liệu của Dạ Anh Thư đã giúp ích rất nhiều.
Nếu không, không ai biết được nhà họ Chung cũng được coi là cổ tộc ẩn thế, đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Chung lại không khác gì một tay cờ bạc, thích ở trong loại đại sảnh hỗn loạn này đánh bạc?
Vương Bác Thần không cố ý đến bàn poker phía bên Chung Võ mà tùy tiện tìm một bàn, cũng bắt đầu đánh.
Anh muốn tạo cơ hội tình cờ gặp Chung Võ, để không khiến Chung Võ nghi ngờ.
Vương Bác Thần đã tính toán thời gian Chung Võ trúng độc, đại khái phải nửa tiếng đồng hồ.
Trong sòng bạc tiếng người ầm ĩ, không khí ngột ngạt.
"Chung thiếu gia, anh sao vậy?"
Rất nhanh, Chung Võ ôm lấy ngực và ngã xuống đất trong đau đớn.
Các nhân viên bên cạnh sợ hãi và vội vàng hỏi han.
"Mau, mau thông báo cho ông chủ"
Các nhân viên sốt ruột rồi, những tay cờ bạc kia không biết thân phận của Chung thiếu gia nhưng bọn họ biết rõ.
Nếu Chung thiếu gia gặp chuyện ở đây, nhà họ Chung sẽ phá hủy nơi này.
Dáng vẻ này của Chung Võ, những người khác cũng không dám di chuyển, sợ rằng sẽ gặp phiền phức.
Rất nhanh, người phụ trách của câu lạc bộ này liền xuất hiện.
Nếu là người khác xảy ra chuyện, anh ta căn bản sẽ không quan tâm.
Nhưng Chung Võ thì khác.
"Các người còn ngây người làm gì, mau đưa Chung thiếu gia đến bệnh viện."
Người phụ trách hổn hển trách mắng, tức đến mức đạp một cậu em xuống sàn nhà.
"Tốt nhất là đừng động đậy nếu không anh ta sẽ chết càng nhanh hơn"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất