“Cộc cộc cộc!”
Irina nghe thấy có tiếng gõ cửa vào lúc chạng vạng.
Khi mở cửa ra thì cô thấy hai thiếu nữ đứng trước mắt, một thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp trong hai người là Silvia · Bella tự xưng là một trinh thám mà cô đã gặp mặt hồi sáng.
Còn người kia thì là một thiếu nữ có mái tóc dài màu nâu, đôi mắt màu lam, khí chất nhẹ nhàng lịch sự, cô mặc một chiếc váy liền áo trắng tinh, đôi bàn tay đan xen với nhau đặt dưới bụng, thoạt nhìn có vẻ cô rất dịu dàng.
“Ariel, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Silvia vẫn là bộ dáng rất thân thiện, cô chào hỏi Irina trước
“Tiểu thư Silvia có chuyện gì không?” Irina tò mò hỏi.
“Cô ăn tối chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy thì tới nhà tôi đi, tôi đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, chúng ta đi chúc mừng thôi.”
“Từ từ, chúng ta chúc mừng điều gì?”
Irina không hiểu, cô nhớ là hình như bữa nay cũng không phải là ngày hội gì.
Silvia vui vẻ nói: “Vào sáng sớm tinh mơ thì Susan dọn tới nơi này, không lâu sau cô cũng dọn tới đây theo, vì hai cô đều là người mới tới nên tôi tính mở một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ.”
Thiếu nữ tóc nâu ở bên cạnh gật gật đầu, cô mỉm cười nói: “Xin chào tiểu thư Ariel, tôi tên là Susan · Steyer, cô cứ gọi tôi Susan là được.”
Theo bản năng Irina làm động tác chào kiểu thục nữ, nhưng ngay sau đó cô lại nhớ rằng mình đã không còn là vị công chúa điện hạ kia, hơn nữa trường hợp này cũng không phải là xã giao quan trọng gì nên cô cũng chỉ vẫy tay đơn giản nhằm chào lại.
“Thật vui vẻ khi làm quen với cô” Irina trả lời, sau đó cô lại nói với Silvia: “Cô muốn dùng phương pháp nào để chúc mừng?”
“Đương nhiên là chúng ta sẽ chúc mừng bằng cách ăn bữa tối cùng với nhau.” Silvia đầy mặt tươi cười nói.
Nghe vậy Irina cũng chấp nhận, người bần cùng như cô thì không ngại ăn ké một bữa cơm.
Sau khi đóng cửa lại, Irina và Susan đi tới nhà Silvia.
Không gian trong phòng khách không nhiều nhưng lại rất gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà rất sạch sẽ và bóng loáng, dưới sô pha cùng với bàn trà có một tấm thảm màu đỏ rất lớn, xung quanh mỗi góc phòng đều có một chậu hoa tràn đầy hương thơm, trên tường thì được trang trí bởi nhiều bức tranh, đồng hồ treo tường và một vài món đồ linh tinh khác, tổng kết lại thì phòng khách này rất bình thường so với phòng khách trong biệt thự của học viện Ngân Diệp.
Hơn nữa Irina còn phát hiện dân thường quả thật không màu mè hoa lá hẹ như quý tộc, thậm chí có thể nói là rất tùy tiện vô tư, trên bàn trà đã bày biện đủ loại đồ ăn. Nếu như là quý tộc thì đồ ăn cần phải được hưởng dụng trên bàn cơm chứ tuyệt đối không được để trên bàn trà tại phòng khách.
Bất quá đồ ăn lại rất thơm.
Irina hít hít vài hơi, đôi mắt đảo qua, cô thấy có trứng chiến, cá nướng, salad, bò bít tết…… Trong lúc nhất thời, Irina không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Ba thiếu nữ ngồi xuống xung quanh bàn trà, Silvia nghiêng người lấy từ bên cạnh ra một chai rượu nho có nồng độ cồn rất thấp, sau đó cô rót vào ba ly cho ba người.
Silvia vừa rót rượu vừa nói: “Vòng qua vòng lại, chúng ta còn chưa biết Ariel làm công việc gì. Mà người xinh đẹp như cô thì hẳn là làm người mẫu hay là diễn viên đúng không?”
Irina sớm có nghề nghiệp sẵn cho thân phận giả tạo này, cô mỉm cười trả lời: “Tôi là một tiểu thuyết gia.”
Đôi mắt Silvia sáng lên.
Còn Susan thi trực tiếp hỏi: “Tiểu thư Ariel, tôi có thể biết được tên tác phẩm cùng với bút danh của cô không? Tôi rất tò mò muốn đọc tác phẩm của cô.”
“Chuyện này…… Hiện tại không thể nói được, nhưng qua vài ngày nữa thì tôi sẽ nói cho hai cô nghe.” Irina ra vẻ thần bí.
Trên thực tế, một người tự xưng là tiểu thuyết gia như cô hiện tại chẳng có một tác phẩm tiểu thuyết nào cả.
Susan vẫn hứng thú bừng bừng, cô nói: “Nếu tiểu thư Ariel thật sự muốn xuất bản sách thì có thể tìm tới tôi…… À~, quên nói, tôi là một người bán tiểu thuyết, hiệu sách của tôi tên là Hoan Nhạc Thư Ốc.” ( dịch theo thuần việt thì là Hiệu Sách Vui Vẻ )
Silvia kinh ngạc hỏi: “Hoan Nhạc Thư Ốc? Hiệu sách này tôi có nghe nói qua hơn nữa nó còn rất nổi danh.”
“Silvia từng nghe tên hiệu sách của tôi sao? Ước mơ của tôi là mở một hiệu sách có mặt khắp mọi nơi tại Serafite, đáng tiếc là hiện tại tôi chỉ mở được hai hiệu sách tại quảng trường Rose và tại quảng trường Iris mà thôi.” Nói tới đây Susan lại có chút ngượng ngùng.
Cô cảm thấy ước mơ của mình quả thật rất to lớn và cũng khó thực hiện được.
Silvia nổi hứng lên, cô cười nói: “Ước mơ của tôi chính là làm trinh thám lợi hại tới mức cả thiên hạ đều biết tới, ha ha ha…… Ariel, ước mơ của cô là gì?”
Ước mơ sao?
Trong lúc nhất thời Irina không biết nói gì, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Có thể không bị người khác bắt nạt chăng?”
Là công chúa của Vương Quốc Minh Nguyệt, vận mệnh của cô luôn bị người khác thao túng, Irina rất rõ ràng thứ cần có để không bị người khác thao túng là sức mạnh tuyệt đối trên thế giới này, siêu phàm giả.
Silvia và Susan liếc mắt nhìn nhau một cái, hai cô không biết sự thật nên đều cho rằng Irina từng bị người khác bắt nạt nên hai cô không khỏi thương tiếc cho Irina.
“Ariel, người nhà của cô đâu rồi? Tôi thấy hình như cô cũng không lớn lắm, sao cô lại sinh sống một mình vậy?” Silvia tò mò hỏi.
“Tôi 15 tuổi, người nhà…… Đã qua đời.” Irina nhún vai trả lời.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi chuyện này.”
Silvia cảm thấy hơi xấu hổ, mặc dù Irina có vẻ không thèm để ý nhưng cô thì lại không thể không để ý chuyện này.
Susan vội vàng tách đề tài này ra: “Ariel 15 tuổi thì hẳn là người nhỏ tuổi nhất trong ba chúng ta, tôi đã 17 tuổi.”
“Tôi cũng 17 tuổi.” Silvia vội vàng nói.
Ở Vương Quốc Hắc Dạ, 16 tuổi là đã thành niên nên hai cô là người trưởng thành, còn Irina là trẻ vị thành niên.
Khi có chuyện để nói, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa bàn chuyện trên trời dưới đất.
Sau khi uống mấy ly rượu nho, Silvia lại tiếp tục nổi hứng: “Silvia tôi đây nhất định sẽ trở thành một đại trinh thám không người không biết. Ở chỗ tôi không có một vụ án nào mà tôi không giải quyết được.”
Susan nghe vậy liền khựng lại, cô do dự hỏi: “Vậy cô có thể phá giải những vụ án thần bí khó hiểu hay không?”
Là một trinh thám có khứu giác nhạy bén, Silvia nghe hiểu ý nghĩa trong câu hỏi của Susan, đôi mắt cô sáng lên: “Susan gặp chuyện gì sao? Mau nói ra đi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết cho cô.”
Nghe Silvia nói thì Irina cũng tò mò mà nhìn về phía cô: “Trên thực tế, chuyện này cũng là nguyên nhân tạicsao tôi lại dọn tới nơi này, tôi hoài nghi nhà cũ của tôi có ma.”
Ma?
Irina cùng Silvia đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất