Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Giữa đồng mông hiu quạnh, một con chó màu vàng đang đắng chát gào thét, nó không cam lòng với chuyện mà bản thân gặp phải, cũng không muốn tin đây là sự thật. Nó gầm lớn: “Không thể nào như thế này được, cái phong ấn chết tiệt! Tại sao có thể lấy đi hoàn toàn tu vi của ta được cơ chứ? Tại sao có thể biến ta thành một con chó tầm thường vĩnh viễn được chứ?”

“Rầm!” Một thân ảnh tàn tạ bắn đến chân ngọn núi lớn, đâm nát tòa sơn phong này mới có thể dừng lại, hắn ta chật vật đứng dậy, khó tin xen lẫn sợ hãi thốt lên: “Không thể nào... Tại sao thực lực của ngươi lại tự dưng tăng đột biến tới vậy? Ta không tin ngươi mạnh tới thế!”

Nói vừa dứt câu hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả chiếc mặt nạ mèo đeo trên mặt. Kẻ đứng đối diện hắn là một gã nam nhân có thân hình cân đối, lúc này mỉm cười đắc ý lên tiếng: “Đơn giản vì ta đã mạnh hơn ngươi, hai ta tranh đấu suốt mấy trăm năm qua, cũng đến lúc phải có kết quả rồi, và kẻ bại trận chính là ngươi, Miêu Thập Tam!”

 

 

Trước con mắt kinh hãi của Miêu Thập Tam, tên đó gỡ bỏ chiếc mặt nạ chó được đánh số mười ba ra, thay bằng một chiếc tương tự nhưng có số mười hai tại giữa trán. Thanh âm run rẩy của tên đeo mặt nạ mèo vang lên: “Khuyển Thập Nhị... ngươi đã được thăng cấp... chẳng lẽ thực lực ngươi thật sự đã tiến thêm nhiều tới vậy?”

Lòng khó tin ngày càng tăng cao, thanh niên hòa thượng nước mắt ròng rã, đi lại khắp nơi trong phật điện, liên tục đảo mắt khắp các ngõ ngách, không muốn tin đây là sự thật. “Bảo bối, toàn bộ bảo bối của bần tăng đâu hết cả rồi? Tài sản bao năm tích góp, sao bốc hơi sạch sẽ không sót lại chút gì như vậy?”

“Không! Đây không phải sự thật! Đúng rồi, đây là huyễn cảnh do công kích thần thức của tên ma tu gây nên, ta phải thoát khỏi đây!” Ánh mắt rưng rưng đầy sương nước của gã ta liền trở nên sắc bén, khí thế trong nháy mắt thay đổi, miệng niệm phật hiệu, thân thể bạo phát vô vàn ánh kim quang.

 

 

eyJpdiI6Ilp3UWNDYlwvY1lrVDByWU5aTzJ4a1lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjIzS1pnK1RsY3I0ZXNcL3RHMmNLZk9lVlplNnhRZ3VFV3JyVXVLWThkbFhpak55RXBkVmlCNEttTlJnRFdTN21idnZZSWtuc25jWWJMRmg2ZTd6VWlGWDRSMG5oNTV6Q0lSWjFxWjNuazlCWnlJUG5va0Fhcjk4eFVWQ1gwaVwvak1yb0JEdCtYWlk1VHRHbTQ2TzJidVRtXC9Bb2NVWTZkQkVEbjVPeDNaQTk4OGhhK0JnbWdNd1orNG1SREoxOWttREk1c0E0ZldhYmRpdzZmd094QmJDcWJzNWJPUU5sTUhWQXhrZ3p2WUVMZmpTUGdnMjhOWHA0b3RYSWQ4YTluVHdUTjV2QjJvVTJZbVhOSjd0MFd1RHlvMG5mNEcwM0JoZkR5WG5ieUhIRllmVElHVXp6R0ZXc0oyTkV3c1wvcmZLOXVGWmRsY1dhTjMwWldWVDFRRXJrUENobTMrSk5sMmplaDRmMGNYdEZDdHd4R2JTbDN3R2xtbld4YXdadjJqMVBWUExGZFVsWm5YK0hOa1R3SGQ4ZG1RaHZDT0w0Y1JzQU9NVDFYczdTZ3ViXC9Tb0VHQXNWME8yKzVtK1ZIeGdtaXhQbGZNOWF2WUhXblcyQ1ZIVU9mYTBHaDNRZHBnZTZuZTE0WlVLdnJtZHBKcSs5aWdFTTdUd2tyZitrdkIrYnZwamNsUnVpVlgxRjVHYm94cUIrMWIzOVBzRFVjWld5OEJlV2hvWHJpQnBOcGptN29XV0dvMWpUVElrYUI4eHRKeFBnaXhNOHNuSVNxWTNNM1IxMlwvcHJEcmdwMzNRaXh6RFd4RnNlbkVcL2FwN1puY2R5bENyMlZraTh2WFlMMEo0NXBmV1hBRFNFRnlCeG9sb29BYnE5UUdHejMwYkVHdTJnUkRvOFZkUzVsZCtSMHJXaXpLWVlMMWNiOWpZSjNYcHNSZWVoMnc0TEd5RkozdmV2UlwveDdJUG1qM0RLT1FPc1pFQWZnSnNuVUZ4K3JnMTltUkpQeHZVS1RRK2R0QjJzTWZlNG1ydFV3a3FGNDFndGJ6QURZSElSWWdXVEZpUW5uMFJDWlNrVlYzTFZueWhuUmRCVERyWXNBRXRXVmhEOXZ1RkxuK3owV1Vpc0Nsbm42RWp1MDhpSTlBSWtIek9lZWoxcndCb0YxVmI0bW80eDR2dE1BTSszZURsc3RKRFRPYmowMVIxeko2aHIzTUFEdDZQOUsra09zTVNhaHFPQm5ic3VPMHZKeEZSXC85MU9Ra3pwbEp2VXVcL2xOOGY2THNIMDBNbTgwU0ZwY2VHeEZ5MlBjSDk4VWI4WU02elJFQlQ0S3ZiZVdaeUFKVHgrYldRVFwvb3p5b2E0SkpWaFN0WHpwdlpaeGdPZEc0STZZc3YyVmxBU2k4NFBycTY2WnFlMFQ0dWw0SCtlZk5jWGtiVVZXbjdTaWNla01vQjZUY1pwVlBvRXFsVENGQjhHRkpSZGxwcm42dGtVcHc0eUNEN2VXSHN1N0VkQnVGeGxiQytoZGtSZmFSZTV0ZHk4MjcrXC93UzV0RGYwMU5heDZWQUdcL1pTMGFHWExoZFZUazZxXC9GVHJTUklkeVVsMEkrNURXaEFTTVdWSVZkeGwrelhna1l2RU9KZGFFdlNXNFllaXQ4RDVud0MrSFZXNFdnT0YrZ1hVNTJsQnVFWnMxOFRWVm16MkdPR1p4ajExWHU5OGlrY0JFeU90c2lsMmF0VEwwVFhLXC9iT3NNOStvVFo2QzJkdjRBSjRDcHZCcHRUQStwcGVGVjk3QzVDTHdTUWQxVTBpRWc0bTlTQngrQ1F5TWhCM0ZHVFd0U2RqeEdKdUNScDdmOHRVU1dzWkhBN2lvTnNWMGdJSlwvWVlQUGxLdHF2MkRMcEZcLzhFMDE1cFpQdkQ1dlNjVmpaMkZUeEVRUFMrSWx2WWN0cnZZSG5WV0tLNDVcL1c2UWlBZmUwc3pZTk82aEdqYjVxQThCa245VnFBRThLZmlWVEs0SWd1bUlYZ2RSdUoraXl0ZHN6TXowaUdwZTZiSzNFNlVTM0NYNmFUSGtUTVwvSFY4NEFKSkZZYXJTdjhpR1RHUG5BV1VrcFZkVkhSZHg3YTFkUW1sOUhac1RJcTQrTFE3bVl1Qm5uQUs3bUJxVmFUMTZzM1UrXC9QMmZXK3AwU3dFQnVsQVBuR2hhZlJrRlRNN253U25rWnF2d2Z1ZVhoZVhIVWxWZ1hWQ0pYUm1veHNpeDQ5a3dwZ3B3QjVYNE9WN2JEMVMrV1M2cCtwZkFrZEVBZU5qc09hRk1SeDNKQnJKY2lHQzVGcDJLa0tacVpXMW51QWNMN0Fndlg3djEzMUl3R1h6cFc2WnRST29LbXdKbW5yN3Y1RHE2OFNIMHM1cEpZcVNRbUxvazlFNXEzY05LeTBSTlRiOUhyVEFiUWdpcjZKWVpuVGtIU1hcL1crK2x2bk15U001NmViOU1pSGF6ZW1oc1B5bjJ1WUNWcnVyNXZzTlRcL2tJeHduMklZYUYwTks0R0lHcXFBZVpCRUsxYk03N2phM1wvdjY2ZVlmVmpIbFJ1TWRrVlZjeGVMVjRGcyswSVA5Z2RSOTVDSDB2b0c1b1dQWFJEM3RBdnl6MSs3cTRHK0V6T0g1bXFEMG5cL3dpUkVialo4MFwvIiwibWFjIjoiYzYxNzdlZmJhYTliYTRkYzhjMDAxMmJhYWQ2OWRjN2ZlNzI2NGQyMjQ0NzU3ZGVlMjg1ZTA0MGVmZTMyZDg5OSJ9
eyJpdiI6IjJDRUtnVG9xeGdpWTNXN3VpcHFHZmc9PSIsInZhbHVlIjoieUVxTUE5NlFQUERuVXFsckQyaWpxd0hhNjFoemplcHlEWXBUUzc0YTJaNmFrbFkrTFpVNnoxeG5cL29ESEMzelJNR0FCQU1HTUJzbUJ0R2pPVjY3MDVtaWRSQk1ZN0FONkFDN3I2cXBpcVZZPSIsIm1hYyI6IjIxNjNiMDMzMWRkM2FkMmI4YTQ1NDI0YTMxZTYxYjBlNDA4Y2NhOTEwZjMxYmNkNjUzNGVlMjc5MzUxNzUzNDEifQ==
Những sợi xiềng xích tiêu tan, thả tên thiếu niên tóc vàng rơi xuống đập mạnh lên mặt đất, lúc này tâm trí hắn ta vẫn còn đang mắc kẹt trong huyễn cảnh, bề ngoài lăn lộn kêu gào. Thần thức của hắn ta thuộc dạng trung bình, mà trong đồng giai thì yêu thú có cường độ thần thức kém nhất, vì vậy tất nhiên tên Hoàng Khiếu này sẽ không thể thoát khỏi huyễn cảnh ngay được.

Diệt Chúng Sinh cầm chặt chiếc bát trong tay, thả thần niệm vào bên trong thăm dò, tại não hải liền tiếp nhận cả tá thông tin mới, sự huyền diệu của thứ gọi là pháp tắc chi lực, khiến hắn như được đại khai sáng.

Đây còn là khi thần niệm của hắn đã bị tiêu hao lượng lớn, sau khi thi triển thần thông của Hắc Vũ Dực, chứ nếu với lượng thần niệm đầy đủ, chắc chắn hắn sẽ hấp thu được rất nhiều kiến thức chân quý bên trong chiếc bát.

“Hắc hắc, bị ta khuếch đại nỗi sợ luôn ẩn sâu trong lòng các ngươi lên, tư vị cũng không tệ nhỉ.” Hắn cười lạnh, đôi hắc dực sau lưng không ngừng vỗ mạnh, thay đổi hướng bay, tránh khỏi những luồng hào quang bắn tới.

Hòa thượng họ Nguyễn liền lấy ra một tấm áo cà sa hoàng kim, khoác nó lên người, lập tức độn quang phóng nhanh gấp nhiều lần, chả mấy chốc đã bắt kịp đạo hắc lôi do A Diệt hóa thành.

“Trên người thí chủ ma khí quá nặng, để bần tăng giúp thí chủ siêu thoát.” Thủ ấn ẩn chứa chữ phật vừa áp tới luồng lôi quang, thì ngay lập tức thân ảnh hắc ám đó đã tiêu biến, xuất hiện tại một phương hướng rất xa.

Vừa thu lấy Hạt Ảnh Châu, A Diệt liền tức tốc tìm phương hướng khác mà bỏ chạy, nhưng đã bị cản trở bởi gã đeo mặt nạ mèo. Hôi sắc yêu lực hội tụ tại nắm đấm của hắn, rồi hung hăng tung ra một quyền, ẩn chứa lực lượng bát giai yêu thú rất cường đại. Trên thân hắc ám ma tu nổi lên những hoa văn thanh sắc, cũng đồng dạng tung quyền đối chọi với đối phương.

“Ngươi chỉ là một tên Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành mà dám cứng đối cứng với ta, ha ha đúng là tên xuẩn.” Miêu Thập Tam cười khinh thường, song quyền của cả hai tức thì va chạm, tạo ra một trận oanh tạc lớn thổi tan vân vụ, dư uy khiến trời quang gió tạnh.

Khóe mắt gã ta nhíu sâu, ánh mắt lộ rõ sự khó tin, hơn nữa lúc này cơn đau từ đầu cánh tay vẫn đang không ngừng truyền tới, khiến gã càng thêm khó tả. Tên ma tu đeo mặt nạ quỷ cười lạnh nói: “Nếu ngươi là Miêu Thập Nhị thì ta còn có chút ý kị, chứ chỉ là Thập Tam thì chẳng thể uy hϊếp được ta đâu, đừng quá đắc ý làm gì!”

Lập tức hắn tung ra liên hoàn thủ, khiến Miêu Thập Tam phải dốc sức chống đỡ, trong khoảnh khắc chút sơ hở của gã ta lộ ra, đôi hắc dực sau lưng A Diệt tức thì công kích, hai vệt cắt kèm thêm lôi quang đánh bay tên kia.

Thân thể bắn ngược về sau một khoảng mới miễn cưỡng ổn định lại, Miêu Thập Tam khó tin lẩm bẩm: “Tại sao đến cả lực lượng nhục thân của tên khốn này cũng mạnh tới vậy? Hắn là ma tu, nếu thần thức lợi hại thì không có gì quá đáng, nhưng cớ sao thân thể cũng biếи ŧɦái tới mức đó, hắn có thực sự chỉ là tiểu thành không thế?”

Hắc ám ma tu sau khi đẩy lui Miêu Thập Tam, mới phi độn bỏ chạy được chừng một dặm, liền bị gã hòa thượng ngăn cản, thả ra rậm rạp phi châm kim sắc ẩn chứa lực lượng cường đại. A Diệt nguy nhưng không hoảng, song dực dang rộng, phóng thích vô vàn lông vũ sắc bén tựa phi đao, giằng co với đối phương.

“Động Liệt Toàn Nha!”

Một tòa đại động thiên xuất hiện phía trên hai người, từ bên trong ầm ầm xông ra một đầu cự khuyển hoàng kim, hư ảnh cự khuyển há cái miệng lớn như chậu máu, hiển lộ những chiếc răng sắc nhọn, hung hăng ngoặm tới cả hai kẻ phía dưới.

Gã hòa thượng lập tức được một cự chuông phật gia bao phủ, giúp y chống chọi lại với thế công cuồng mãnh vừa ập tới. Đối diện gã ta, tiếng lôi minh nổi lên, thân ảnh A Diệt đã ra khỏi phạm vi công kích của tuyệt kỹ đó.

Lúc này gã thiếu niên Hoàng Khiếu đã bay tới gần A Diệt, sắc mặt tức giận nghiến răng quát: “Tên khốn này, tại sao ban nãy ngươi công kích cả ta? Hại bổn đại gia bị cái huyễn cảnh chết tiệt của ngươi gây choáng váng không thôi.”

Họ Diệt vẫn chú ý tới nơi gã hòa thượng bị công kích, tùy ý mở miệng đáp: “Ta làm vậy để cứu ngươi đó, lúc đấy nếu ta không công kích cả ngươi thì chắc chắn hai tên kia sẽ biết chúng ta là đồng bọn, ngươi sẽ bị bắt làm con tin.”

Hoàng Khiếu như hiểu ra phần nào, nhưng vẫn căm tức nói: “Thế sao ngươi không giảm uy năng công kích khi nhắm tới ta, mà dữ toàn sức giống như với hai tên kia?”

“Đây là lần đầu tiên ta thi triển chiêu thức đó, nên tất nhiên chưa thể tùy ý tinh chuẩn tốt được. Hơn nữa ngươi còn đứng ngay giữa nhị địch, làm sao ta có thể hạ uy năng được cơ chứ. Thôi, bớt tranh cãi nhảm đi, mau tìm cách thoát khỏi nơi đây đã.” Nói rồi A Diệt tức thì phi độn bỏ chạy, không muốn dây dưa thêm ở khu vực này.

Nhưng muốn thoát cũng không hề dễ, gã hòa thượng đã toàn thân trở ra sau đòn công kích mạnh mẽ của Hoàng Khiếu, lúc này đã đuổi tới ngay sát họ Diệt, không để hắn có thể bứt tốc.

“Xuẩn khuyển, mau dừng lại!” Gã Miêu Thập Tam hướng tới Hoàng Khiếu mà quát lớn, khi biết hắn ta cùng một giuộc với tên ma tu. Hắn thấy gã hòa thượng đã đuổi theo tên đó rồi, với tốc độ của hắn thì không thể theo kịp để dây dưa, nên tốt nhất chuyển mục tiêu lên đầu tên thiếu niên tóc vàng này.

“Mèo đần, ngươi nghĩ bản thân thuộc Bách Thú Minh là có thể tự do làm càn sao? Để bổn đại gia cho ngươi thấy bát giai yêu thú cũng có sự chênh lệch cực lớn!” Thiếu niên họ Hoàng tức giận quát lại, rồi tức thì lao lên công kích đối phương, hắn trước giờ không ngại đánh nhau.

Ngay lập tức tranh đấu giữa hai bát giai yêu soái là Hoàng Khiếu với Miêu Thập Tam bùng nổ, thiên hôn địa ám, phong vân tháo chạy.

“Thí chủ tu vi mới ở tiểu thành, sao phải liều mạng đoạt một vật rất có ích cho đại viên mãn như vậy chứ? Vật đó không có duyên với thí chủ đâu, xin đừng cố chấp giữ trên người nữa.” Gã hòa thượng vừa tung ra công kích vừa khuyên giải tên ma tu đang gắng sức thoát thân, hắn cũng không thể ngờ kẻ này lại có nhiều thủ đoạn tới vậy.

A Diệt bất ngờ quay ngược lại vung cánh công kích kẻ vừa đuổi tới, nhưng tên hòa thượng phản xạ rất nhanh, dễ dàng ngăn cản lại. Hắn mỉm cười lên tiếng: “Thí chủ đừng làm điều thừa nữa, cho dù hiện giờ bần tăng đã tiêu hao rất nhiều nguyên lực, cũng chưa yếu tới mức để một tên tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh đánh lại.”

Tiếp đó A Diệt tung ra không ít đòn công kích mạnh mẽ, nhưng đều bị thanh niên đầu trọc trước mặt ngăn chặn thành công mà không hề bị thương. Hắn biết chiến vượt hai tiểu cảnh giới là rất khó khăn, nhưng trước mắt chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, giả bộ muốn chiến đấu rồi tìm thời cơ đào tẩu.

Ads
';
Advertisement