Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Hỏa hoạn lớn lan tràn cả một mảng trấn, nhiều tòa lầu các nặng nề sụp đổ, tổn thất nghiêm trọng, người người khóc than. Kẻ châm ngòi chuyện này, hiện đang cấp tốc chạy trốn tới cổng lớn hướng ra ngoại thành, trên đường đi đã hạ sát rất nhiều võ giả dám đứng ra cản trở.

Một mũi thương gào thét đâm tới, sượt qua gò má để lại một vết cắt trên khuôn mặt tuấn mỹ, chưa dừng lại ở đó, kẻ cầm trường thương nhanh chóng xoay người lại, hung hăng tung liên tiếp tới những thức thương kích.

Thân ảnh A Diệt di chuyển linh hoạt, né khỏi toàn bộ mũi thương điểm tới, sau đó tiếp tục dốc sức chạy, không hề phản công tên thanh niên đang đuổi theo phía sau. Tại hai bên đường, dần có vài thân ảnh đuổi kịp, chúng đều là những vũ phu bát cảnh có chiến lực không tầm thường.

 

 

“Mau cản hắn lại, Chương huynh sắp đuổi tới đây rồi!” Thanh niên Mộc Thương đuổi theo phía sau A Diệt, khi trông thấy một vài tên ở đoạn đường phía trước, liền quát lớn lên sai bảo. Những kẻ đó đa phần có thực lực tầng 7 trở xuống, ai nấy chần trừ thoáng chốc rồi cũng cắn răng lao lên.

Tên thanh niên tuấn mỹ thế như chẻ tre, một đường bứt tốc hai tay múa quyền, đánh cho những kẻ dám lao lên cản trở không chết cũng phải tàn phế. Chả mấy chốc hắn đã vượt qua cổng thành, hướng đến một con đường vắng nhân ảnh mà chạy đi, muốn trốn vào rừng sâu, kéo theo sau là tên thanh niên đang vung trường thương.

Tiếng xé gió rít gào, mũi thương quét ngang qua, khiến kẻ phía trước phải cấp tốc vận luyện thể thuật, hoa văn xuất hiện trên da thịt. Thanh âm kim loại tiếp xúc vang lên chói tai, tia lửa tóe ra, họ Diệt mặc kệ cho tên khốn ở phía sau tung ra công kích, bản thân hắn chỉ biết toàn lực chạy trốn.

 

 

eyJpdiI6IktHV3dpSVZucG5ORFhSUnRlbTZvN2c9PSIsInZhbHVlIjoiam5nQU9mOHhMZXlLYUNXMndYRDBWdFIxdTVGSlNWRTdJUU5yOVhNY0UwNlhFNlY0MVwvejYzQnZ3NUJPaUgxY0c2dldmdzMrSmZWZUxVVXlIQ29yem1YMGxkeHpENFF4TjI0RFpCc2FCZVNNRFNIbmpxeVhoYktvNFF2UEl6dkZhXC9BK2RZWUxqTVpCektpYjU5bVlHM2RWMVFaOTl3SHJUSVhZNGFUUE1pMXpDbE5GS2U2bHhkUXlkSnJuR2w1bnlkMmJGeTd5VmQ2QW1LNkFTSkZcL096dkhNWTlmbU9cL0tSYVJZOTlHXC93amorSnRrZjcrZWZ1VHFNaFpsYnRQR0llNlJpRGd3Q2pOU0RxeEtVZW9ncHdvWVBHU1RjRmdmd205aGZzK2w2WVArRFFGamt6d0FrUlQ0VWdyNjVKYThVM3ZYWVhkK093eVc5S0wzVFNVbENHbGp4VVQwb0dQNzNnRW5TWUVHalhxajhTK3RXTW5Yd29NZ3JEaUd2Nm8wT3ZZQ0dQYUlFQVwveFphWUpkVFUxaXFEVGdDSGZwMVQ5RXNlNnpvaGxKNXJcL0tmakplWEhLc1BDRTQrbk1JY1NUQ1NtcTJoR0J3OTNENlBHcUxEQzJTaTVcL2xyM2FTQm5mM1hYaHVNTGJZVFVCOHV6TWYxdUswMmZlNjlXTm9NeXZTSURLTkpXOXVDbUdOK2tjZllsS0NOeVA2VXJYQTJ5K3Qwamd2ZDhBZllUN1RGSmp0SnpwNnQ3eVorck1lNGpvZ3lcLzl5ZDBpeFlVaFJMUnkyR3FIcGl0OFY2VE1YRjNJdERaWTF5MTFwTUg0c1oxU2FPcU9TYkRqdjZqNEZxV3oyVStZbEhuS0piTXRTK1FqQ3F5d0FEYitDa0UwbThvbXRzU2E4XC9FSm1XYkJHSHJjTjVMMk11T1hYM2xOTDdwOTdSdndwWnRhQ0ZMMUhkTmdUdmZDVnRaVEttTWNrU3djMEJDV2xpdUhZaENjbytlTWF4ZXFjWlNObzdoZEN6dWdmeGJGd2J6NVF0Q1wvb1ZDeVwvWFVqcnhRYmoybjNxY1RKRStIU1VpXC9CaERLWU5NNTJVV0VzQ3hTMGtvNDFOd0h0cWlrRTdDQnJJaUJkaU5XZjRmbGU3NENoWXpFM0RwNzZhekdwOHFVSXNnRHlYaWZiNXl0NkJwNFU4UGhSK2NIKzFWU3JtTW1HRlhYWkFyVGlXOVwvS3g5T3lJeEE0dExyZUJoZitvd0lZcG15RGtvZmJNWWlqRWhDZFN3Z2dQNng4UDQ2MXZBYTJ6dTQ2OUJKbDJUeGlYMzFWNFhkd0thUmlOWjkwRzlHY1VuR05Bakp0enNPR1BFMjlmYjVERytXc1g1V1VLcHc4Z2lqVW5JRzFOVzBkTmgzWVlhM3hIeWpodGkxVFBTY3B6dENaZFd4bGMxbDh2K3RJekUwYm4xYzBjM3A1R1l3UW4yRmlsTTJXTE54S3BtZ0NyRktQaUF5UngreElcL1MrUjhcL0V1ZjVoM0tRXC9cLzVOemhkZzVyVklpbkVobWNTKzFrdzVvZFJ5QmpkRG5cL3lFYWJyT2t4Mnk2eTdPMGdqY01ZcDFUeFdzYndcL2JwSzI3bjdnNFlLRmc3MkY5ZmFSQVpQXC94QmVVZStuOTRkU1V1YU5HR0V1ZCtueUQ2cVNSRU9uaGZNU1VEWFR1WjJieFkxZ1QrTVhyc3RhMFwvY0ZnNmpFMnM2RXRhK3pid1hqSTY5d2hsaFdQTkExbXRFS0o2alVoWFQzYXJGdklTZzR4Tk44RlJ5dGRhUTdyWEplemJmNmdkeFZYRGl0UVI4WmdXXC8wMnRyY1FmY3Q2VFwvNVV5Y1dqWFhRcnF0bzIrb3I0dXllNStiK3ZrN2J5UmNVK0p0emZxYVY2R2txS0lEYzJobFlMNWVyR1grdDRKSWxzWFU0TmRUZFJpUzR0bFhrdXk1T3FjWXo1QXZBK0ZcL2R1RzBsY0g5dFVCdUY2dlRwM1VhT1FQeXVITE14ZG5kYlpub2lFUmNtYUZBeENDb0gwRDNGcGxVcGg4ZnkxTHdWbWUzbzV4OVJMUXJvRjVibEVUK1NDVjJ4OUJrczJVNjJFWm11cjQyN3ZqS3BkRFpESHlHdGVqazFGUzlpS2hOcWcwaFwvZkhva0pFb2NhZmJkWVwvZzJ3TENYR1NCbFhxbGxTQnoxb1poNVNmUzlHVEtiVGVta3pEM0R4TjBySVpDWkdDc3labUEyUGZpWTJLeDNcL05OZlZGT0tzd28xOGRiVG5PTXpDRlpQTkJVWm1pZm1XQllEQXplYVJ0Y2lcL3FIQVY2dXE0dm85RHlKTDc4eVVtVVwvSmxNUHRNVkRMd1RJNzYxQWZERmprRm1OYlJ4MXpoM3JoNXZqZnlZNCtnZE1zSEJkKzJVNlJRbjNiaHI4V2plalpTcFFuY3h3RmViNit0bENOZlFZZTJsdDNyZmRCdmVZcXlJV2h3eXkwQUNTNTZ4b0ljb2pWWFptRDd2eWRlV29wNU44OVh2R3liV2pSZTVpSFdoN0hNd0hEQWpkMzhcL1ZBZEF4U2t1ZXM5S3kwbzBtQXZBcStrdUxOXC9VblJFM2MycWFpdU5iTXFVSVlYNGZReEhPYzhiWWJHZ0l5dURET214dUtXcGc1T0NWeUkyRUFMcDk5SzFjaElBUmlPVG13ZmkxZEFlVGdkSzZXeklpc3o5VCtORUJMQjNZOHJVUmZ6WmRcL1Zhb1k0ZTdkdDMxZGt4bXRuNjNpODFGait6MUdnPT0iLCJtYWMiOiIyOTdjMGUyMzU5YmU5NDhjMjg1YWY4ZmMwZTlhOGFiNzc1MTdhNTZkMmI0YzFmZjRjNGQyNTA3NTkzM2UzMzFjIn0=
eyJpdiI6IjVqU09NXC84RFwvdm5ZSm9HNnJTamx2Zz09IiwidmFsdWUiOiJNdXcyZldlTDVHcngwQ01rMG0yVGJcL1Fxc2NxZU5qUTFGcGMreFJHUHA2RlwvdlwvaTd3cmRlUWhGZFo3OEh3ZHZBbDZZVnZ5V1JZZ2owdnpXdWN0eXllMGsyS3prTmF0dUU2RGhwWWM0MEI3OD0iLCJtYWMiOiI1MWJhYzMzNWY1MzhmZThlNWNkNjRmNmVjZjNiMzhlMmY2ZTA5ZjYyYjkwNDgzZmEyNDVkZTdhOTk3ZjU0NTllIn0=
Từ lúc đó khoảng cách giữa hai người ngày càng tăng, cho tới khi đi qua năm ngọn núi, thì Mộc Thương không còn đuổi theo nữa. Hắn dừng lại bởi vì cảm thấy nếu còn tiếp tục truy đuổi thì cũng chưa chắc bắt kịp được, một phần vì nơi đây đã là địa bàn của một thế lực dưới trướng quái thú cường bảng, nên có chút kiêng kị.

Vụ hỏa hoạn ngày hôm đó khiến nội thành thiệt hại không nhỏ, khắp các nơi bắt đầu dán lệnh truy nã Dược Thể, một gã võ giả bát cảnh có dung mạo tuấn mỹ. Nhưng tên kia từ ngày gây ra chấn động lớn đó thì như không còn tồn tại, không một kẻ nào phát hiện tung tích của hắn, hoặc có kẻ phát hiện nhưng không còn mạng để trở về báo tin.

Một năm sau, có một sự kiện còn lớn hơn nữa diễn ra tại Hoàng thất nội thành, khiến cho nhân loại toàn thành nổi lên một phen dậy sóng. Thống soái Hoàng Cửu Bảo bài danh đệ ngũ cường bảng, bị hai nữ võ giả bát cảnh liên thủ hạ sát, đây là một tổn thất cực kỳ lớn đối với phe nhân loại trong thế giới này.

………………..

Tại một khu rừng vô danh, có gần mười bóng người đang đứng nói chuyện gì đó, nơi đây chỉ có duy nhất một nữ tử, còn lại đều là nam nhân, tất cả đều chỉ từ hai mấy đến ba mươi tuổi. Một gã đại hán xấu xí mỉm cười nói với nữ tử trước mặt: “Cô nương tốt nhất hãy đi cùng nhóm bọn ta đi, ở nơi đây có rất nhiều quái thú trên tam cảnh đấy, độc hành không an toàn đâu.”

Mấy kẻ khác đều gật đầu phụ họa hán tử, thấy vậy nữ tử trẻ trung có tư sắc không tệ lạnh lùng lên tiếng: “Bớt nói nhảm, hiện tại ta hỏi lại một lần nữa là các ngươi có để ta đi qua hay không? Một đám nam nhân mà chỉ biết đứng ở đây lẻo mép thôi à?”

Gã nam nhân trông lớn tuổi nhất trong đám người xoa xoa hai lòng bàn tay, liếʍ mép mỉm cười âm tà nói: “Haha, tiểu muội sao phải bày ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, đi theo đám người chúng ta không phải sẽ được hưởng sung sướиɠ hơn sao?”

“Nếu các ngươi đã thành tâm muốn chết như vậy thì cũng đừng trách ta máu lạnh!” Ánh mắt nữ tử sắc lạnh lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo thấu xương, lời vừa dứt nàng ta liền tức thì hành động, nơi đây bất ngờ nổi lên tranh đấu.

Vài tuần trà sau, một thân ảnh đáp xuống ngọn cây cách nơi xảy ra xung đột không xa, chính là gã thanh niên có dung mạo tuấn mỹ, phiêu nhiên xuất trần. Nữ tử bấy giờ đang dùng khăn lau đi những vết máu trên tay, dưới chân la liệt thi thể, nàng hướng mắt lên liền trông thấy tên thanh niên kia, hắn vẫn chẳng thay đổi gì so với lúc xưa.

Nữ tử mỉm cười tươi tắn lên tiếng: “Đã hai năm không gặp rồi, sư phụ giờ khỏe chứ?”

Tên nam tử đứng trên ngọn cây cười nhạt, nhàn nhã trả lời: “Cả ngày chạy đông chạy tây, tránh khỏi sự truy lùng của thế lực mạnh nhất nhân loại, nếu giờ ta nói khỏe thì có vẻ như là nói dối.”

Nữ tử tên Mai Ngưng hai mắt rưng rưng nhưng đã rất nhanh đưa tay lên quyệt qua một cái, sau đó nàng định nói gì đấy thì bị A Diệt ngắt lời. Ánh mắt hắn liếc về một phương hướng rồi lạnh nhạt nói: “Đợi vi sư một lát, để ta giải quyết cái đuôi của con đã!”

Cái cây bị trũng xuống phần ngọn chợt bật thẳng lên, thân ảnh đứng trên đó đã biến mất, họ Mai liền nhìn đi hướng khác nơi xa, bất ngờ trông thấy sư phụ đang bóp cổ một ai đó.

“Ồ, ngươi là một gã bát cảnh khá có tiếng tăm dưới trướng họ Chương nhỉ, không ngờ có thể lần theo đồ nhi của ta mà tới được tận đây.” A Diệt cười lạnh, truyền thêm lực lên bàn tay, liền bẻ gãy cổ kẻ này, tiễn hắn sang bờ vực bên kia.

Hai sư đồ đã rất nhanh rời khỏi khu vực này, trên đường đi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Mai Ngưng hiện tại đã là võ giả tam cảnh cực mạnh, thân thể cũng phát triển nở nang hơn trước rất nhiều.

“Kim Ngân nhị nữ thật biết cách dạy dỗ đấy, chỉ hai năm mà đã giúp con mạnh đến mức độ này rồi.” Nghe A Diệt khen ngợi, Mai Ngưng liền thêm lời: “Cũng phải cảm ơn đống thịt quái thú cửu cảnh sư phụ để lại cho đồ nhi nữa, nếu không tốc độ luyện thể của đồ nhi cũng đâu nhanh được tới vậy.”

Đôi thầy trò vẫn như trước kia, đi qua không biết bao nhiêu vùng hiểm địa, tàn sát không biết bao nhiêu quái thú, trải qua ác chiến kịch liệt khiến bản thân dễ dàng tăng tiến sức mạnh hơn.

Giờ Mai Ngưng đã trưởng thành, thực lực so với cùng cảnh giới đã không phải bàn, nên họ Diệt rất dễ dàng đào bới lên tiềm năng, giúp nàng ta sớm ngày tế thân tứ cảnh.

Mấy năm gần đây, Mai Ngưng dù đi theo vị sư phụ nào cũng phải ẩn náu hành tung khỏi đám võ giả cấp cao, khiến nàng cũng dần quen cái cảm giác kí©h thí©ɧ khó tả này. Có lần nàng còn trông thấy vị sư phụ trẻ tuổi họ Dược, tùy ý vung tay đã có thể diệt sát cả đám quái thú đồng giai, khiến nàng hâm mộ không thôi.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, một năm rất nhanh đã bị chó tha đi, trong một năm vừa rồi hai thầy trò đã phát triển hơn rất nhiều. Nữ tử Mai Ngưng đã đạt tới cực hạn tầng 3 võ giả, chỉ chờ một cơ hội để chen thân lên tầng 4 mà thôi. Còn A Diệt thì càng thâm sâu khó lường, nhờ vào võ vận của Bạch Dã mà hiện giờ cường độ thân thể hắn đã đại tăng rất phi thường.

Vào ngày đầu năm mới, Mai Ngưng lo lắng nhìn theo bóng lưng sư phụ rời đi, nàng biết rõ mục đích của hắn, nhưng không biết phải khuyên bảo như thế nào, chỉ có thể âm thầm cầu chúc hắn thành công mà thôi.

Ngày hôm đó tại một vùng bình nguyên cách nội thành không quá xa, đã nổi lên xung đột lớn, kẻ bị truy nã mấy năm gần đây bất ngờ xuất hiện, đánh gϊếŧ vô số võ giả dưới trướng Chương Vô Địch. Tên đó sau khi tắm máu đám võ giả đẳng cấp cao kia, liền ngạo nghễ ở tại nơi đó, như thể chờ đợi bài danh đệ nhị cường bảng vậy.

Tin tức rất nhanh được truyền đi, vũ phu tại những vùng lân cận nhanh chóng chạy tới hóng hớt, nhiều kẻ mạnh cũng xuất hiện, thậm chí có tồn tại trên cường bảng.

Chưa tới thời gian một nén nhang, kẻ đứng trên đỉnh cao nhân loại, nắm trong tay vô số của cải, thao túng không biết bao nhiêu thế lực, là biểu tượng của sức mạnh, cũng đã đi tới vùng bình nguyên mênh mông rộng lớn này.

Hắn ta vẫn là bộ dáng trẻ trung chỉ chừng ba mươi, gương mặt tuấn tú, sở hữu vóc người cường tráng cân đối, luôn mang bạch y sạch sẽ trên thân, phiêu diêu bá khí. Phía đối diện là một tên tuấn mỹ nam tử, tuổi tác bề ngoài chừng đôi mươi, thân mang hắc y phiêu dật, long hành hổ bộ tiến thẳng tới phía đối thủ, kim trọng đồng tử lóe lên quang mang sắc lạnh.

Đúng như nhiều kẻ suy đoán, tên bị truy nã tới nơi đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, là muốn đánh tiếng cho họ Chương tới, rồi chiến với hắn một trận. Rất nhiều người hưng phấn không thôi, khí thế dâng trào, hào hứng chờ đợi trận chiến tuyệt thế sắp xảy ra.

Nhìn tên thanh niên trước mắt, bề ngoài chẳng hề khác ba năm trước một chút nào, khí thế đang dâng lên rất cao, bạch y nam tử liền tươi cười, khí thế cũng theo đó mà tăng lên. Hành động của kẻ tên Dược Thể này rất hợp ý hắn, giúp hắn có thể đường đường chính chính hạ sát đối phương, cướp lấy võ vận trên người y mà chẳng bị người đời dè bỉu.

Hắn chắp tay đối với kẻ trước mặt, lớn giọng lên tiếng: “Chương Vô Địch, võ giả cửu cảnh đỉnh cao, xin chiến một trận!”

Tuấn mỹ thanh niên cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, đưa tay lên chắp lại rồi lớn tiếng đáp: “Dược Thể, võ giả bát cảnh vô địch, đồng ý quyết chiến!”

Ads
';
Advertisement