Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Diệt Chúng Sinh tung ra liên hoàn thủ, chống chọi lại trước thế công hung hãn tựa bão tát mưa sa của dã nhân trước mặt. Mỗi quyền va chạm đều khiến đầu nắm đấm của hắn nhói đau, như thể vừa đấm vào thiết bản cứng cáp.

“Búp!” Hắn tiếp tục bị đánh bay đi xa, y phục đã tả tơi, máu tươi rơi vãi, trong người đau đớn không thôi, nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn hắn không sống nổi lâu nữa. Ánh mắt A Diệt nhanh chóng quan sát xung quanh, tìm đường chạy trốn, định ra những lộ tuyến tốt nhất cho bản thân.

Dã nhân tiếp tục điên cuồng lao vọt về phía hắn, nắm đấm siết chặt, lăm le muốn tung ra, bất ngờ có một vệt trắng không biết từ đâu bắn tới ngăn chặn lại. Thanh âm đối quyền đinh tai nhức óc vang lên, uy lực bạo phát thổi bay tất cả, ngay cả A Diệt cũng phải cấp tốc lùi về phía sau một khoảng mới đứng vững được.

 

 

Xuất hiện trước mặt lão già dã nhân lúc này là một tên nam tử khá trẻ, có gương mặt anh tuấn tiêu sái, thân hình tương đối cường tráng, mang bộ bạch y sạch sẽ xa hoa. Song thủ của hai bên tức thì tách ra, cùng lúc hai người lùi lại về sau vài bước, rồi mới nhìn kĩ đối phương.

Mắt thấy tên nam tử đang cười nhạt trước mặt, sắc mặt dã nhân lão già tức giận quát: “Chương Vô Địch, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của lão phu sao? Đừng tưởng được đám ngu muội ca tụng đệ nhị cường bảng, là tự cho mình tài giỏi.”

Kẻ vừa xuất hiện chính là Chương Vô Địch, bài danh thứ hai trên cường bảng, là một người rất có máu mặt tại nội thành, thâu tóm gần như toàn bộ các thế lực nhân loại. Gã ta là kẻ mấy năm trước cùng với một nữ tử đã lần theo dấu vết của A Diệt, muốn tìm kiếm hắn để chiêu mộ về dưới trướng.

 

 

eyJpdiI6Ilp4aFpHSW5hcnNGSHpLZCtpWjFJSEE9PSIsInZhbHVlIjoiSitSZmRMWk8rYXpuMWwrSUZGYmE1VDg5azNqQUxOZmlmY2s2a1RoRWhFVVgrV3N3M0UrVW9GOWpka3RpVkw4YWtBcjg1V1RaUSt1RmlxVVozd1crRXZaRDRUNlBjcVFcL2tlcGNmQzBrQ3d0UW9XNzFBa1VwaFBSeVBEdHhmSGt6MTJYcndXRVlpQmFjWGkyanJnT3dFSTBcL2t3cG82QVFwYlJuNWNpdmhVYnBZMVpRbTNndGRLQ3BZQ3lPVWlDeWRIVllXXC82a1h5M2xZYXVcL3IrVXdxVm1FR21tbk1uaDRBTFBtVFhWYUhNbTRQWkF4K3E3U0dWcVlESkdzNVJ3RXJ0ZCtmZk42emxlNVo4SDArZnFEK3hpWG50c1ZlK1wvYWxxUWFnNlplQkdDUXVlT2NoektaXC8rbkZ5VklOUEFleW93cTEyYjRNbWIxTmZBZStRb0wyR1hVOUJDVWF3VTBHUVQ1TEFSNGVGWlhWWTI0dHl4bytUM01FVFRhT1dPZHhKbEVNRlhURjVcL0YrMG9GUk5kaGtFRjU0NWNkaWpISDR3MHpLVjhNTjRrUk9FTGtjeTdPaHFzTnVPU3hxaFlQYmtCeWE4a0lMOVVxSitaRUtUS3cwN0NkdFM2UndkZVU4dFdLMUs0eUlCUXFJUTJxZDVtbHhLXC8xV0JOV21CNGlOUEJZMXFUVWVIUkt2Z3BkOCtYUkR0UWRXQ0xFeWYzSFNYd0RQeDU4SW9OdFpKSFBRcm5nUDdCUzBjWEFQSnhkSHI3ZGJTVGJrVW51VDJmRWRKUW92NnVFazNub1lOU256QmFUUVd5UXJPdmxISVkxRGhvaFYyUFdGY3lsV1huS21lTXlOYnJ3UDJJc2R4NkJYTGlabTN1dE5Lek9uVFlGK09cL0dKZkpQd0lMQzhjUzhVcERlS2k3bmFxWW9SaDJcL29QbVpIQno2RW9cLzk4c3FmanBDR1JuN0NIeXEzSkpOMVBQXC9ITk92aW1wZ2twMXl6aUVRdllzNmlFSitsSkxQWU9EY2RhMnNIS1VoTnc1UStMNEQzREdUUzlUSFh5YlMrbmZmUWgyZ1V0RFZjcVlMQ09hOTJ6VnBTSUQ5d3E4cTZBSHhMdjMzdjUzNGthenpYbFdNUVptT3pIMTJEQ0JLbGZtTG45TWJzbkFrWTA2WXVnMENJZ2pZNlkyc2JZYmFFOThyNk1xczRFZ2cxdzA5dTJvMkJIRmRNTFJnekVVT1FYek5sb0JzUXhlUllvOGtUYzRJVzRreWY1WXNcL0MxK0RTOEZaTTFzbVF6ejVTR09QcGhWZmZtK1BwVERwV25pcGVTSHRRNjNDMGNxdTdWdVk3Z1lIc01UVTZoMHdJeHF2MmNVTVJEWDhhNEVEdnlVZEVvNFVTdXRPMVMyVHhJUFducjNESzJzZktIdnZ5RzB0SnUzWjE3aXN3NlNZQ1k3VlV3OGhyakd6a2J0XC9kZTRBQzR1dWRCSzJaTmFTTTFNZUZwQnQwUWVZem1lNlRYejhhalp0czQ1MG8wMVRVdlpyRU56U1J0VEI5OTNhRFpkNHg0RzMzZGNGc1RhYkRiM2czV0pubmxIeVwvemg3a3BzazRcL1c5dit2Z3dINURycVRjMTVWMnpFYTMweXczbmNjejhxVzJlb083NllVSjFzaXlhMWVOV0VEQkVnRjUzRWNyZGRJblJEdmxycUo0K2c0SWhHZ0dWT1p3WWhIR09EVDZsUUtuYmZJT05wMkg0QnZtcUN4MVNWN3E3TW00XC9nNkhZZmk4amwyUkpcL2FGR1RnSzZiUFRNVUdhVnl0RE1JOGRUZnBMWStBZWxiMkRrZVZ4amFJV0JCZEtTTE90YkRRa05Bb2hGNkFia2pucGpUQlF4NmwwT0lHMGR6T3hMdjd4cDh2M0dvQmx1UFIxM2JSZ05TNlhSNnl3a2IrWXZndHdPb0dFSE16VDJ1bVZSMUZHNE1SN1dSZ2R3VTJobmJ2VWdmdjQ0eVZ2eVRnU2tcL2twN0I3NXFPNENiREQrS016TzdcLyt1Z2FQUUMxMTlydURkbkE0SUxFV2xqMHJJM1VjdXI1VFhJamJOZ1RKazE4ZGEyUXlKYWROUmRlRHdMamJzRmk5SHZjVjQydWlBK1wvWFRkNnlYZUpQWkRKU2NNbEUxdmRab1IzWUdVbWpRTzRcLzYzSlh4NUYwTWk0YVdyRTJjRGR4a05ST0RCOWQxeEc4emI1MVZwZXFHRzdFWGZxK0JzSys1cUY4ZG1NOCt0Mjk5Wnd5Tm1BUDBpZUY1T0RhR0p3YTZ0cW52NFN6SnhzdCtGSlpHSlkzMDFmNDROSWlvQzZsbzNzcEZwUVZuQlczVHpwdGZnR2UrNEZSN1FEbnBcL1NGM3U5bVdVR3hnem9jWDBXZXpacjR2S1NLbUZRd3FjYjV3ek9KZmg0R3NMbllhS2ZaZW9WNlJKSDEwND0iLCJtYWMiOiJmZjQwMmY3NWIyZDIxMTM5NmUxNWRhMzhmMzQ3YmU2Zjg5MzM2MjY3Mjk3YTlhMzM1ZWJiZTQwY2ZlMzg1Y2VmIn0=
eyJpdiI6IlVYK3RqQkJMSHU3OGdwTFwvcHB4MDFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVuaGlOalNhU2xQOGFBekk3VEpBdUhMRkJlU1NZdWxFTXhWRHE0T3NQNVN5Y1dIaFNZQXp4aDJLK3FxalF3MnhWZFVTeWRqaVBoWDZxcm9Ba0VjbGh3WGs1OVNiRG43dFZjbk8xUVJpYm9FPSIsIm1hYyI6ImRhMWEwNTZhNjc2MmM5OGU4MWYxODI1ZTU2YjMxOGExNmJmOTJhYTYzOWQ1YTcxMjcyNzhkMzY2MzM3YzJiNTIifQ==
Hai luồng sáng điên cuồng va chạm với đối phương, mỗi lần quyền cước tiếp xúc đều khiến một mảnh bình địa nát vụn, những ngọn núi liên tiếp sụp đổ, mây trên trời nhanh chóng tháo chạy.

Đối chiến trên trời cao, tốc độ ra đòn khiến mắt của võ giả cũng khó có thể trông thấy, bấy giờ họ lại rơi xuống mặt đất, phá núi cắt sông, chẻ đất nghiền đá, tất cả đều do trận chiến giữa hai nhân ảnh kia gây ra.

Vài tuần trà trôi qua thì thanh âm như muốn phá thiên mới kết thúc, hai thân ảnh bấy giờ đứng trên hai hạt bụi, từ từ hạ xuống dưới mặt đất, cả hai đều đã đổ đầy mồ hôi.

Hai bàn tay của Vô Địch nắm vào rồi lại mở ra, hắn ta cảm nhận cảm giác tê tái truyền lại, mỉm cười khen ngợi: “Không hổ danh là quái thú mạnh nhất, lực đạo thật đáng kinh ngạc, khiến ta nhớ lại cảm giác đau đã lâu rồi không gặp.”

Dã nhân Di Sơn Viên âm trầm đáp: “Ngươi cũng không tệ, được đám nhân loại tung hô cũng không ngoa, trừ lão quái Cổ Ma ra thì ngươi là nhân loại duy nhất khiến ta phải cau mày đấy.”

Thanh niên họ Diệt đứng từ xa quan sát, tò mò không biết hai kẻ kia đang nói chuyện gì, chỉ thấy lão già dã nhân liếc nhìn về phía hắn, sắc mặt lộ ra vẻ không cam tâm nhưng rất nhanh đã giấu đi, sau đó thân ảnh liền bắn vọt tới phía chân trời.

Gã bạch y nam tử chợt động liền xuất hiện cách vị trí đứng của A Diệt không xa, gật đầu trước những thanh âm kính chào của đám người xung quanh, một đường đi tới trước mặt A Diệt, rồi mỉm cười nói: “Nếu các hạ không phiền thì đi cùng tại hạ một lát được chứ? Tại hạ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”

........................

Tại tầng cao nhất của một tòa tửu lâu xa hoa, nơi đây chỉ có hai thân ảnh đang ngồi đối diện nhau trước bàn rượu, chính là A Diệt và Chương Vô Địch. Khi mới nói chuyện, hắn ta ân cần hỏi han lai lịch của họ Diệt, nhưng nhận lại được câu trả lời rất mông lung.

Sau đó họ Chương không dài dòng nữa mà nói ra mục đích chính, là muốn chiêu mộ A Diệt về thế lực của hắn. “Các hạ nay đã là võ giả bát cảnh cực mạnh, hơn nữa còn có võ vận cửu cảnh quanh thân, nên có tỷ lệ đột phá cao hơn kẻ khác không ít. Vì vậy một khi gia nhập thế lực ta, sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của ta, như vậy không phải rất tốt sao.”

Hắn đưa ra rất nhiều điều có lợi cho A Diệt, như là sẽ được làm phó thủ lĩnh, tùy ý sai xử những kẻ mạnh dưới trướng, tự do sử dụng tài nguyên trong thế lực, được Vô Địch hết sức bảo hộ không sợ Di Sơn Viên báo thù.

A Diệt biết tên này không tùy ý ra tay đối chọi với lão dã nhân, chỉ để mời hắn gia nhập thế lực mình, nên hắn liền hỏi: “Vậy mục đích chính của Chương huynh khi ra tay cứu tại hạ là gì? Nếu chỉ là muốn lôi kéo tại hạ gia nhập dưới trướng huynh thì thực sự rất khó tin đấy. Yêu cầu chính của Chương huynh là gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Dược huynh quả nhiên là người sảng khoái, không thích vòng vo, nếu đã vậy thì tại hạ cũng không giấu nữa. Cái tại hạ muốn nhất chính là Dược huynh hãy chia sẻ phân nửa phần võ vận của Bạch Dã cho tại hạ.” Chương Vô Địch mỉm cười nói ra mục đích chính, khiến A Diệt trong lòng trở nên âm trầm.

Theo họ Chương nói, thì mất đi phân nửa võ vận cũng chỉ khiến tốc độ thăng tiến luyện thể của A Diệt chậm hơn chút mà thôi, không ảnh hưởng tới căn cơ. Mà những thứ võ vận này lại rất có tác dụng nghiên cứu đối với họ Chương, hắn muốn dựa vào đó để tăng tiến sức mạnh một lần nữa.

Tuy thực lực của gã Vô Địch thừa sức hạ sát mấy kẻ bài danh thấp trên cường bảng, nhưng hắn không dễ để tìm đến địa bàn bọn họ. Nhân loại thì hắn không tiện ra tay, mà quái thú thì thường ở rất xa nội thành, mỗi khi hắn tiến ra ngoại thành thì đều bị cả đám quái thú mật thám theo dõi, nếu hắn hướng tới một địa bàn nào đó của quái thú cường bảng thì tên kia đã sớm nhận được tin mà trốn đi.

A Diệt bày ra vẻ mặt suy tư, nhưng trong lòng đã quyết không để tên trước mặt này có thể đạt được mục đích. Hắn đang rất muốn tăng tiến sức mạnh luyện thể nhanh chóng, vậy thì dại gì mà bỏ đi phân nửa võ vận cửu cảnh chứ. Hơn nữa hắn còn không rõ tự bỏ đi võ vẫn trên thân thì sẽ có tác hại gì hay không, nên tốt nhất là không làm.

Tên trước mặt này nhìn qua đã thấy không phải loại có thể tin tưởng, tâm cơ rất sâu, tham vọng cũng lớn, từ lúc mới gặp mặt A Diệt đã biết gã ra tay cứu mình không phải có ý tốt gì cả. Mà thời điểm đó cho dù tên này không xuất hiện, thì họ Diệt cũng nắm chắc sáu thành có thể thành công thoát thân.

Sau một hồi suy tư, tuấn mỹ nam tử Dược Thể mới lên tiếng: “Chuyện này rất là quan trọng, nên Chương huynh cho tại hạ vài ngày suy nghĩ nhé.”

Kẻ đối diện không có vẻ gì là ngoài ý muốn, mỉm cười gật nhẹ đầu rồi nói: “Vậy Dược huynh cứ cẩn trọng suy nghĩ cho thật thấu đáo đi, tại hạ đã bao toàn bộ tòa khách điếm bên cạnh tửu lâu này, các hạ cứ tới đó nghỉ ngơi dưỡng sức, ba ngày sau chúng ta gặp lại, lúc đó các hạ hãy cho tại hạ một câu trả lời hợp lý.”

“Tính giam lỏng ta sao?” A Diệt trong đầu nghĩ thầm, ngoài mặt mỉm cười gật đầu, cả hai đứng dậy chắp tay với đối phương, sau đó rời khỏi tửu lâu. Tên họ Chương cùng một vài thủ hạ đi nơi nào đó, còn A Diệt thì được thị nữ dẫn đường đi tới tòa khách điếm lớn, hắn được an bài ở tại một gian phòng sạch sẽ đẹp đẽ, sang trọng vô cùng.

Phất tay đuổi đám thị nữ muốn hầu hạ ra khỏi phòng, A Diệt đóng chặt cửa lại, rồi bắt đầu suy tính cách thoát thân. Hiện tại quanh đây đều đã có tai mắt của họ Chương kia, ngay cả đám thị nữ vừa rồi, hay những tên nô bậc phía ngoài, đều là người của gã đó cả.

Quanh tòa khách điếm có rất nhiều võ giả, đa số đều có thực lực từ tầng 7 trở lên, không dễ bí mật thoát đi một chút nào. Chưa kể ban nãy A Diệt loáng thoáng trông thấy một tên thanh niên tay cầm trường thương, lảng vảng ngoài đường lớn, khiến hắn không khỏi chú ý.

Tên đó là Mộc Thương, bài danh thứ 8 cường giả bảng, bằng hữu của Chương Vô Địch, nhưng đúng hơn là đàn em, có vẻ được họ Chương mời tới đây nhờ canh chừng khu vực này trong ba ngày, đề phòng A Diệt tẩu thoát.

“Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, muốn có thể tự do rèn luyện đạt tới cửu cảnh mà khó quá.” A Diệt thở dài, không nghĩ gì thêm mà ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ cho thương thế khôi phục.

Chỉ cần bản thân hắn trở lại trạng thái sung mãn nhất, thì hắn tự tin có thể phá vây chạy thoát khỏi đây, tránh xa địa bàn của tên họ Chương tự nhận mình vô địch đó. Hiện tại hắn không phải đối thủ của tên kia, nhưng hắn tự tin một thời gian nữa trôi qua, bản thân nhất định sẽ không cần phải kiêng kị gì kẻ đó nữa.

Vừa ngồi xếp bằng luyện cơ trị thương, hắn vừa lấy ra vài khối thịt sấy khô bỏ vào miệng, tư vị của thịt quái thú cửu cảnh quả nhiên vẫn rất ngon và đại bổ. Cảm nhận lực lượng thân thể lại tăng thêm, hắn kiên định tự nói: “Cứ đợi đi, hôm nay các ngươi tính kế ta, thì mai sau sẽ đến lượt ta quay trở lại tắm máu các ngươi!”

Ads
';
Advertisement