Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

 

“Tôi có cần nói với anh điều gì không?” 

Cô ấy trở nên không thể chịu đựng được với anh ta. 

“Bạn đang làm gì vậy?” 

Uyển Đình hít sâu một hơi. Anh ta lại nói. 

“Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có an toàn hay không” 

Cô có chút choáng váng, nhịp tim đột nhiên không kịp trở tay. “Tôi ổn. Tôi đến cùng Vũ Tuyết và Tiểu Thiên ăn cơm.” 

“Không sao là tốt rồi.” 

 

tiếng. 

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống một lúc, sau đó anh mới lên 

“Vậy tôi sẽ cúp máy.” 

“Chờ một chút.” 

Uyển Đình tạm dừng. 

“Cám ơn... cám ơn anh về mấy món đồ chơi anh đã mua cho Tiểu Thiên 

choi!" 

“Không có chuyện gì!” 

Lăng Kiệt nói xong, cúp điện thoại. Hàn Phong. nhìn thấy trên mặt hiện lên hai đám mây hồng nghi hoặc liền cười trêu ghẹo: 

“Trời ạ, người như cậu mà cũng biết đỏ mặt à... haha” 

“Câm miệng đi!” 

Lăng Kiệt cầm ly rượu nuốt xuống như nước, uống cạn sạch sẽ, anh vẫn không cảm thấy hết nóng chút nào cả... 

Uyển Đình ở trong phòng tắm cũng tạt nước vào mặt cho mát, trong chốc lát anh vừa đi ra ngoài, đột nhiên có một người đàn ông say rượu tấn công cô. Nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, hắn liền nảy sinh dục vọng có ý đồ xấu với cô. 

Cô ta đá hắn ta ngay lập tức, con dê già nằm bất tỉnh không biết trời đất là gì. Uyển Đình phủi tay đi ra ngoài. 

Uyển Đình trở lại bàn ăn, Vũ Tuyết hỏi cô tại sao đi vệ sinh lâu như vậy, cô chỉ đáp một cách mơ hồ, nói rằng cô bị đau bụng. Về phần Tiểu Thiên đang ngồi một bên mỉm cười, mẹ cậu ấy hẳn là gọi chú đẹp trai của cậu ấy 

rôi! 

Ăn xong cả ba vui vẻ trở lại bệnh viện. Uyển Đình theo thói quen cũ đi tới phòng bệnh cũ, nhưng phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói. “Cô Lâm Uyển Đình...” 

Uyển Đình quay đầu lại nhìn, anh ta là một bác sĩ, nhìn bề ngoài khá trẻ đẹp trai. Anh nói với một nụ cười ngọt ngào. 

“Tôi là Khải Minh, bác sĩ điều trị cho Tiểu Thiên, anh Lăng bảo tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, dịch vụ của cô ấy đã được chuyển sang phòng VIP, mời đi theo tôi...” 

Khải Minh? Liệu anh ấy có phải là chuyên gia tốt nhất mà cô ấy đã tìm 

kiếm ngay từ đầu không? 

Uyển Đình vẫn chưa bình phục, người mà cô vất vả tìm kiếm, bây giờ Lăng Kiệt búng tay, ở đó chăm sóc con trai cô. Đúng là cầu không được. “Mẹ... Mẹ ơi!” 

Tiểu Thiên thấy hắn lạc, cố ý kêu cô lại. 

Cô cũng chạy theo Khải Minh một lần nữa, anh xem tình hình của Tiểu Thiên và khuyến khích cậu bé rất tốt. Uyển Đình cho con trai chơi ô tô điều khiển, cô muốn hỏi tình trạng thực sự của cậu bé bây giờ. 

“Bác sĩ, sức khỏe của Tiểu Thiên bây giờ thế nào rồi!” 

Khải Minh cười nói: 

“Đừng quá lo lắng, kỳ thật tình trạng của Tiểu Thiên không quá nghiêm trọng. Vấn đề ở chỗ những thuốc Tiểu Thiên không còn hợp để điều trị cho thằng bé nữa, nên phải đổi thuốc!” 

“Phải đổi thuốc sao? Vậy tiền thuốc như thế nào ạ?” 

Khải Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô chỉ cười nói: 

“Đừng lo lắng, bệnh viện hiện đang ưu tiên ba bệnh nhân, Tiểu Thiên 

còn nhỏ nên sẽ nằm trong số đó, chúng ta vẫn chưa thu tiền!” 

Minh. 

“Là thật sao? Cảm ơn anh!” 

Uyển Đình rối rít không hề nghĩ nhiều mà liên tục cảm ơn Khải 

“Không cần cảm ơn đâu. Cô đi vào đây với tôi.” 

“Vâng!” 

Uyển Đình vui vẻ đi theo anh, nhìn Tiểu Thiên chơi đùa vui vẻ trong phòng, thở dài, cô muốn từ chối anh nhưng không thể từ chối, Lăng Kiệt đem điều kiện quá tốt cho Tiểu Thiên, người mà cô không có gì đáp lại. 

Khải Minh về phòng, bấm số gọi cho Lăng Kiệt, chưa đến ba hồi chuông, 

người nọ đã bắt máy. 

Anh ta nghe thấy tiếng huyên náo từ phía bên kia và hỏi. 

“Đang ở đâu mà ầm ĩ thế? " 

“Ở bar!” Lăng Kiệt cộc lốc đáp. 

Khải Minh đã quá rõ cái nết của Lăng Kiệt nên cũng chẳng để ý nhiều. 

“Những gì bạn hỏi ở tôi, tôi đã nói rồi. Cô ấy chắc chắn tin vào điều đó. Bệnh viện làm sao có thể đồng ý tài trợ số tiền lớn như vậy để trả tiền thuốc, nếu như anh giúp cô ấy trả tiền cho Tiểu Thiên, sao lại không nói?” 

Với tính cách của cô ấy, đây là lần đầu tiên Khải Minh có thấy anh ta quan tâm đến một cô gái như vậy. 

Dừng một chút, Lăng Kiệt cất giọng đáp: 

eyJpdiI6Ik14UldNaUdkSVNhUHdTSHBVamNIcXc9PSIsInZhbHVlIjoiaVwvbmE5MzFLMTg4dWpXNlJxcnVOYlBGTzdlOStVV2czcEE0dkJVY0RiWlU4MHIzVHVCZXU3SHoxVkdqZWtQcGgzVnVQMnBKekQzUTgzTlpqZ0FBM3dyMk9jTExod1dBOUtqakIwTlhwMkw5YWdkTzdESWJFOVg1bFBoam42MmxcL1hGZXdLY09pTUQ1cWN3bndCOXpJcUF3R1YxOTZ4ZnNLM1czQXJJdTlzdkN5ekdyb3p4cXVoWlZDZ1VCd0FNRElRRTgrViticmZHYmdMU29LaGxURE9TNTg4dWpreHZ3MDhjMk1sdURCamxNT3NaNVBoNFdnaUFcL1ZDQ2JOTE5SOGhqc0lrRkR6T3JyRHJmMmVSWTJvNHBZZ1htN25hamhzeTFDallRV2ZVYk5CSnB3cDZVeEpmY1pobXZMSlg2eWJsTjhYTjNUczE4UHJLcFNGNmQ3dlV1VFBEOXFaRTNHMUhVdjVIRFNhSng4PSIsIm1hYyI6ImMyYzQ4MGE5MjA4MGQwYmZlOGMwMjRhMTI5ZmYxZWZkNWU3ZjM4OTRmMzdhMDEyZWRkOWZmYzBmNWRkNWZkYjAifQ==
eyJpdiI6ImcxTmlKcE9GQ2tsN1Z0dVloZlJTNXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9FOGtGS1lrZTZ3dGx2emlPU1NiWVIzRWhoc1Q1V3R6VjN1MlQ5NzkxTFwveURZYWlhTXBySEZFd1dTZFBxSG52ME5LNXBHTTZPT3ZSM3pNU1hzZlwvZ2RycXNzYTRHK0ZUQ3BsRVdrZEpJUFpOZFZtTG1VUXJFOFFWU0V6RXlQc21LdFBMcHpsOHEybjF0SmxpSzZ3RGtjVmh6NkJRZ1wvOEV3Z0pvZ3ZkdE1TcVdvcHJVN0pZTjJOd0tQQ3Nwa2Vnb1wvMlYyeFd0b3UyZ2FaZ0h5eHhXeExMa3hHM2J0QjRpOVdyN2cwa2ZZUFozRDE3SUYxekJxRzRBTzZGUnVtcTFGT2NSU29YTkc0U2ZSbmErZlE5UFU1bk5ZSGdGZkVibUYrdGNTdVVIYWtLaHB1UkFhcHVWZGpXcXVLR3gzdDZBa1BodFRHXC91NXJsK3Q4QzhLeVd5K3BHXC9KUEJjaXhWeGJsNDh2VHpjMFphZllXdXdEdFZcLytcL2NWOWJwdEVOR1VMZ2tCQnBoekxGcmFKWFVBSUJiTVVTYjZEaVM1dHdnbjNLK3V1U2NLOFpORT0iLCJtYWMiOiJiZmNmMGMwNzMzNmVjOTQ1ZDFmYzk3MDY5ZmJjYTgxNmIxNGY0MDc2ZjRlNjk4ZDZiMTk5MWZhMmRjN2RlNWYyIn0=

Anh lắc đầu gạt đi ý nghĩ, một con đỉa như Lăng Kiệt sao có thể rảnh rỗi làm chuyện tốt như vậy, hắn cũng lười suy đoán, cho dù có đoán cũng không đoán ra được. Xưa nay ít ai đoán được nắng mưa chiều mưa.

Ads
';
Advertisement