“Cô nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để chuyện đó ảnh hưởng đến em bé của tôi!”
Lục Linh cười bên ngoài gạt Doãn Thừa, nhưng nụ cười trên môi biến mất, nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Đình.
Thật là thất vọng muốn chết! Nếu cô ta cũng đang mang thai, Lâm Tuyết Đình không có cửa ở chỗ này nữa!
Mới bước vào phòng, Lâm Tuyết Đình đã liên lạc với Doãn Liên. “Mọi thứ bên chỗ cô có ổn không?
“Mọi thứ đều ổn.”
Lâm Tuyết Đình cúp điện thoại. Lục Linh... một con khốn thấp hèn như cô mà dám cướp vị trí phu nhân nhà họ Doãn với tôi sao?
Cô ta đã điều tra ra về quá khứ của Lục Linh kia, cô ta đúng chuẩn là một kẻ đào mỏ thực sự. Ngoài Doãn Thừa, cô ta còn đang đào mỏ nhiều người đàn ông khác nữa, nếu Doãn Thừa phát hiện ra chắc sẽ thú vị lắm đây!
“Doãn Liên ngồi đối diện với người tình của Lục Linh, anh ta cũng đã từng là một thiếu gia con nhà giàu, nhưng vì gia đình anh ta phá sản nên Lục Linh cũng bỏ anh ta đi theo Doãn Thừa. Doãn Liên đẩy một rương tiền cho hắn, nói:
“Anh là rất muốn trả thù cô ta đúng không? Cô ta rõ ràng lấy hết tiền rồi bỏ trốn theo người đàn ông khác, còn anh thì phải gánh nợ một mình, trốn sống như chuột... Nhưng tôi sẽ giúp anh, số tiền này nếu anh muốn có được thì phải giúp tôi xe được lớp mặt nạ đó của cô ta.
Người đàn ông này tên là Lâm Úy, đã lâu không được ăn uống, giặt giũ,
bộ dạng lấm lem bùn đất, ánh mắt háo sắc nhìn đống tiền dày cộp trên bàn. Nhớ tới lần Lục Linh nịnh hót anh, sau đó khi gia đình anh phá sản, cô lạnh
lùng mắng chửi anh, bây giờ chính là cơ hội tốt như vậy. Anh ta không thể vụt mất cơ hội tốt này.
“Tôi đồng ý!”
Doãn Liên tự đắc nở nụ cười.
“Được rồi, khi bạn hoàn thành, bạn sẽ có phần còn lại.”
Cô nói thêm vài câu sau đó đứng lên, vừa ra ngoài, Lâm Úy liền mở phong bì, đếm tiền rồi chế nhạo.
Tại quán bar Moonlight.
Lăng Kiệt lạnh lùng ngồi trên sô pha, như thường ngày không nói chuyện, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái, đặc biệt là Sam Sam, đã lâu rồi cô không được nhìn thấy anh, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn. .
Về phía mình, anh ta thậm chí không nhìn bất cứ ai. Bàn tay với những ngón dài xinh đẹp tiếp tục quay điện thoại trong tay đang ngồi ở đây, nhưng đầu óc chỉ nhớ tới Uyển Đình. Vì sao cô lại im lặng không liên lạc với anh như thế?
Hừm... chắc là cô ấy nhờ Tiểu Thiên nhắn là vì ngại thôi, đúng không?
Suy nghĩ của anh chắc chắn toàn là như vậy. Hàn Phong nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lăng Kiệt, mỉm cười đi tới trêu chọc hắn.
“Cái gì? Gọi tôi đến đây rồi lại ở một mình, bị mỹ nữ cự tuyệt?”
Lăng Kiệt lạnh lùng không trả lời, nâng ly rượu lên uống một hớp.
“Lần trước cơn ghen của anh thật sự khiến tôi mở to mắt. Không ngờ anh lạnh lùng như vậy, lúc yêu cũng ghen.”
“Hàn Phong, nếu anh nói nữa, tôi liền cho cậu nếm mùi mất lưỡi day!"
Lăng Kiệt liếc anh một cái kinh hãi cảnh cáo, và Hàn Phong hành động ngoan ngoãn và ngậm miệng.
“Nhưng, cậu có nghiêm túc với cô gái đó không thế? Tôi phải nhắc cậu là vào năm năm trước cô gái đã trèo lên giường của cậu một đêm, cậu đã có tung tích của cô ta rồi chứ?”
Tâm trạng anh chợt tối tăm trở lại, từ đó đến giờ dù có tìm kiểu gì thù anh cũng không thể tìm được cô gái đó cả.
Tất cả những gì còn lại trong ký ức của anh là một hình bóng hoàn toàn mờ mịt, không thể nhìn rõ được thứ gì cả.
Lúc trước, thật ra trong bữa tiệc sinh nhật, Lâm Hào chỉ nhận Lâm Tuyết Đình là con gái ông ta, ông ta nói đó là tiệc chào mừng đối với Lâm Tuyết Đình không nói tới Uyển Đình.
Ngày hôm sau trở về nhà, anh ta cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, đến nỗi trong nhà họ Lâm ai cũng chỉ biết đến Lâm Tuyết Đình. Không nhiều người biết rằng vào năm năm trước có một thiên kim tên là Lâm Uyển Đình xinh đẹp động lòng người.
Quá nhiều bí mật ẩn sau nhiều chuyện nên Lăng Kiệt cũng không thể biết được những sự thật đó.
Hàn Phong biết đây là chuyện luôn cảm giác khúc mắc trong lòng, cũng yên lặng không nói gì thêm nữa. Lăng Kiệt lại nhớ tới Uyển Đình, mỗi lần tiếp xúc với cô và Tiểu Thiên anh cảm thấy rất thoải mái nên anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Uyển Đình đang ăn cơm với Vũ Tuyết và Tiểu Thiên, nhưng khi nhìn thấy Lăng Kiệt gọi cô, cô chẳng muốn bắt máy nên đã ngó lơ điện thoại. Nhưng anh vậy mà không chịu bỏ cuộc, gọi điện liên tục không ngớt, Uyển Đình vào
nhà vệ sinh nghe điện thoại, cáu kỉnh với anh.
“Có chuyện gì vậy hả?”
“Tại sao lâu như vậy mới bắt máy của tôi hả?”
ở với một người đàn ông khác, nó luôn day dứt trong người anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất