Tiểu lão đầu ngẩng đầu, cười rất nịnh nọt, chợt duỗi ra một chân, quét về phía Dương Khai, trực tiếp quật ngã Dương Khai xuống đất, sau đó cười lớn đào tẩu: "Tên quỷ ngươi mà cũng muốn quả của Bồ đại gia sao haha!"
Dương Khai xoay người lên, đưa tay bắt lấy Thương Long Thương, mặt đen như đáy nồi, miệng lẩm bẩm: "Giết chết ngươi, nhất định phải giết chết ngươi, ăn sạch ngươi!"
Một lát sau, phù phù một tiếng, tiểu lão nhân quỳ rạp xuống đất, hai tay dâng một quả bồ đào, tội nghiệp nói: "Đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa!"
Dương Khai cười lạnh, nắm chặt nắm đấm, đè vào gáy hắn, dùng sức đè, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói đi, ngươi muốn chết như thế
nào!"
Tiểu lão nhân bị nhấn cho khuôn mặt vặn vẹo, cầu xin tha thứ không thôi: "Đại gia đừng nhấn nữa, đầu sắp nát. . . A, vẫn rất thoải mái." Hai sợi rễ gãi gãi khuôn mặt, ngũ quan trầm tĩnh lại, vẻ mặt thoải mái.
Dương Khai chán nản, lấy ra một đoàn Kim Ô Chân Hỏa, chậm rãi tới gần hắn.
Tiểu lão nhân lần nữa vặn vẹo mặt, giãy dụa lấy muốn thoát khốn, lắc đầu không thôi: "Đừng a, không muốn không muốn, ta sẽ bị thiêu chết."
"Thiêu chết xong hết mọi chuyện, vừa vặn nấu một nồi thuốc, uống nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, thực lực tăng nhiều!" Dương Khai diện mục dữ tợn đáng sợ.
"Ta có độc, không thể ăn, ăn sẽ độc chết ngươi." Tiểu lão nhân hoảng sợ kêu to, mắt thấy Dương Khai thờ ơ, vội vàng tung ra đòn sát thủ: "Đừng giết ta, ta có thể dẫn ngươi đi tìm thuốc khác, bọn hắn ăn ngon hơn."
Dương Khai dừng tay: "Thuốc khác? Giống như ngươi sao?"
Tiểu lão nhân gật gù đắc ý: "Có vài thứ giống như ta, có oắt con vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, ăn nhất định rất ngon."
Oắt con trong miệng hắn hẳn là một số thực vật chưa hóa hình, mặc dù chưa hóa hình, cũng hẳn là đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, nếu bị võ giả phát hiện, nhất định có một phen tranh đoạt.
"Ngươi có biết có một gốc cây ăn quả, phía trên kết xuất một loại linh quả, mỗi lần chỉ có thể hái xuống một viên sẽ biến mất!" Dương Khai hỏi, hắn đang lo không biết đi đâu tìm Tiên Thiên Quả Thụ, không ngờ đụng phải một gốc thánh dược hiếm thấy, vừa vặn có thể tìm hiểu chút tin tức.
"Ngươi nói cây ăn quả kia?" Tiểu lão nhân nghĩ nghĩ, "Ta biết a, lão già kia còn già hơn ta, rất không dễ động vào."
Dương Khai đại hỉ: "Mang ta đi, tha cho ngươi khỏi chết!"
Tiểu lão nhân cũng đại hỉ, hai mắt tỏa sáng: "Thật?" Bỗng lại một mặt nghi ngờ nhìn Dương Khai: "Ngươi thề đi!"
Dương Khai gõ đầu hắn: "Sinh tử của ngươi giờ trong tay ta, còn muốn ta thề?"
Tiểu lão nhân ủy khuất bưng bít lấy cục u to trên đầu. "Vừa rồi quả mọng kia. . ." Dương Khai nhìn đỉnh đầu hắn. Tiểu lão nhân dâng lên quả mọng kia: "Ở chỗ này đây." Dương Khai tiếp nhận, quan sát tỉ mỉ một phen, phát hiện thứ này
giống một quả bình thường, mà bên trong tích chứa linh lực lại cực kỳ kinh người, nếu ăn vào hẳn có công dụng khôi phục, thậm chí chữa thương.
Há miệng nhét vào trong miệng, cắn nát vỏ trái cây, chỉ cảm thấy linh lực tinh thuần không gì sánh được nổ tung trong miệng, như một vũ trụ nhỏ nổ tung trong miệng.
Dương Khai vội vàng phong bế miệng mũi, lại vẫn không ức chế được linh khí thuận thất khiếu tràn ngập ra, trong phạm vi bách trượng, linh khí mờ mịt.
Tiểu lão nhân sầu vân thảm vụ, thở dài không ngừng: "Từ nay về sau, Bồ Bách ta Hùng phải đổi tên thành Bồ Cửu Thập Cửu Hùng!"
Thật lâu sau, Dương Khai mới thở nhẹ một hơi, cảm thấy toàn thân trên dưới dùng không hết khí lực, huyết nhục nhúc nhích không ngớt, một thân tinh huyết cực lực chảy xuôi.
Linh quả này dược lực xác thực rất mạnh, tuy nói không đến mức có thể nhục bạch cốt hoạt tử nhân, nhưng chỉ cần có một hơi, quả này có thể khởi tử hồi sinh. Dương Khai quay đầu nhìn Bồ Bách Hùng, giờ đã thuận mắt hơn rất nhiều
"Đừng động ý đồ xấu gì, còn dám chạy trốn, bị ta bắt được nhất định ăn ngươi." Dương Khai hung tợn uy hiếp.
Bồ Bách Hùng cuống quít gật đầu; "Không trốn không trốn, trốn không thoát."
"Mang ta đi tìm cây ăn quả kia!" Dương Khai phân phó nói.
Bồ Bách Hùng nhảy lên một cái, ngồi trên vai Dương Khai, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Bồ Bách Hùng là địa đầu long Vô Lão Chi Địa, hắn ở đây đã rất lâu, hiểu ro ̃rất nhiều về Vô Lão Chi Địa, mà lại hắn sớm đã hoá hình, những năm này tại Vô Lão Chi Địa hối hả ngược xuôi, kiến thức rộng rãi, có hắn chỉ đường, Dương Khai có thể bớt đi không ít chuyện.
Một đường tránh đi rất nhiều nguy hiểm, mà dưới sự chỉ điểm của Bồ Bách Hùng, Dương Khai cũng thu hoạch rất nhiều thiên tài địa bảo, có điều vẫn chưa gặp được thánh dược như Bồ Bách Hùng, theo Bồ Bách Hùng nói, toàn bộ Vô Lão Chi Địa, thánh dược co ́thể hoá hình như hắn, tổng cộng số lượng mười ngón, mà lại tên nào cũng gian hoạt như quỷ, rất khó bắt được, hắn sở dĩ lật thuyền trong mương, chủ yếu là không nghĩ tới Dương Khai không sợ những hoa bồ công anh kia, chờ đến khi nhận ra, muốn chạy trốn đã không kịp.
Mấy ngày sau, Dương Khai đi tới trước một đầm lầy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất