Hô một tiếng, đầy trời đại hỏa dấy lên, tất cả hoa nhung trong thời gian cực ngắn bị đốt cháy sạch, tràng diện vì đó mà rõ ràng hơn.
Những hoa nhung này cũng không biết là thứ gì, cực kỳ hung hiểm, võ giả một khi nhiễm sẽ bị ăn vào trong huyết nhục, trong thời gian cực ngắn bị thôn phệ, hóa thành xương khô.
Nhưng Kim Ô Chân Hỏa sao mà bá, những hoa nhung này căn bản là không thể ngăn cản.
Ba phe nhân mã kia chết thì chết, trốn thì trốn, trong sơn cốc rất nhanh chỉ còn lại mình Dương Khai.
Cất bước đến phía trước, bước vào thế giới bồ công anh kia, hoa cầu phân giải, hoa nhung lần nữa nhảy múa.
Quanh thân Dương Khai liệt diễm quay cuồng, rất mau đến trước dây leo, cúi người ngửi, hương khí hợp lòng người, thần sắc không khỏi chấn động.
"Đồ tốt!" Dương Khai tán thưởng không thôi, tuy không biết đại dược này cụ thể có công hiệu gì, nhưng không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là linh dược cực kỳ hiếm có.
Lấy tay chộp tới quả mọng kia, chuẩn bị lấy quả mọng này xuống.
Ngay vào lúc này, dị biến nảy sinh, xuy xuy xuy xùy một tiếng rất nhỏ truyền ra lúc, mặt đất bỗng đâm ra từng sợi rễ, sợi rễ kia lấy tốc độ cực nhanh quấn quanh Dương Khai.
Oanh một tiếng, cả người Dương Khai biến mất, trực tiếp bị kéo vào sâu trong lòng đất.
Ba hơi sau, Dương Khai phá đất phóng lên, giận tím mặt!
Hắn nhất thời không quan sát, lại bị một gốc đại dược ám toán, vừa rồi quấn những sợi rễ chặt lấy hắn hiển nhiên là dây leo này làm, mặc dù sợi rễ kia lực lớn, nhưng cũng không cản được hắn bộc phát.
Cắn răng cười lạnh: "Vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, đáng tiếc ngươi khinh người quá đáng!"
Lấy tay bắt tới dây leo kia.
Hắn vốn định lấy quả mọng kia thôi, nhưng sau khi ăn một lần thua thiệt lập tức thay đổi chủ ý, muốn dời cả cây dây leo này đi.
Nhưng hắn còn chưa bắt được dây leo, dây leo kia bỗng run run một hồi, từng sợi rễ từ dưới đất rút ra, dây leo cũng mọc ra mấy nhánh mầm, chỉ một thoáng, dây leo này giống như là mọc ra tay chân, sau đó như một làn khói bỏ chạy nơi xa.
Dương Khai sợ ngây người.
Kinh ngạc nhìn nhìn đại dược kia, thất thần tại chỗ. Đại dược này, thành tinh!
Dương Khai vừa mừng vừa sợ, trước đó bị dây leo này ám toán hắn đã cảm thấy đại dược này có vẻ không tầm thường, bây giờ xem ra quả là thế, không biết linh dược này đã sống bao nhiêu năm, đã ra đời linh trí, có bản năng, biết được xu phúc tị họa, phát giác không ổn chủ động bỏ chạy.
Đại dược như thế tuyệt đối dược hiệu phi phàm, phóng nhãn toàn bộ 3000 thế giới cũng không tìm được bao nhiêu.
Dưới sự mừng rỡ, lắc mình một cái phía trước tới dây leo, mỉm cười: "Trước mặt bản tọa, ngươi co ́thể trốn đi đâu? Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi."
Đại thủ chụp xuống, không gian trói buộc.
Dây leo vũ động cành lá, cắt ra không gian, quấn quanh tay chân Dương Khai, trên nhánh mầm như cánh tay kia hóa ra một nắm đấm, oanh tới mặt Dương Khai.
Dương Khai lại bị kinh ngạc, sau khi chấn kinh đã bị dây leo một quyền đánh vào mũi, kim tinh ứa ra.
Thừa dịp này, dây leo kia lần nữa thoát khỏi đi, tiếp tục đào mệnh.
Dương Khai che mũi, nước mắt rầm rầm chảy xuống, thẹn quá hoá giận đưa tay tế ra Thương Long Thương, tức giận ném ra phía trước, trường thương phá không, như Cự Long múa trời, Thương Long Thương vô cùng tinh chuẩn cắm ngay phía trước dây leo, long uy tràn ngập, thiên địa run rẩy.
Dây leo ngừng chân, run lẩy bẩy.
Dương Khai hơi ồ ồ, từng bước một tiếp cận tới, vừa đi vừa xoa cái mũi.
Phù phù một tiếng, dây leo mềm nhũn đi, quỳ rạp xuống đất, hóa thành một tiểu nhân nhi cao nửa thước, có tay có chân, mặt có thất khiếu, trên đỉnh đầu là một chuỗi bồ đào.
Nhìn xem Dương Khai đến gần, lập tức đưa tay hái một quả bồ đào tím đỏ xuống, hai tay dâng, miệng nói tiếng người: "Đại gia tha mạng, tiểu nhân nguyện dâng lên một linh quả, cầu đại gia cho con đường sống!"
Dương Khai cũng không lo được cái mũi nữa, trừng mắt, cả kinh nói: "Ngươi. . . Ngươi co ́thể hoá hình?"
Đại dược này quả thật thành tinh, không ngờ có thể hóa thành hình người, nhìn như là tiểu lão đầu, không biết đã sống bao nhiêu năm
tháng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất