Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (FULL)

Khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên từ phía ngoài biệt thự.  

 

 

“Nạp Lan Long Hiên mau ra đây, bằng hữu của ông đều tới cả rồi, chúng tôi biết ông đang ở bên trong.”  

 

Vừa dứt lời, năm bóng người nhanh chóng xuất hiện trong sân biệt thự.  

 

Năm người này ăn mặc khác nhau, có người tóc bạc hoa râm, có người nhìn dáng vẻ như tuổi trung niên.  

 

Thế nhưng khí thế trên người bọn họ đều vô cùng cường đại, giống như chúa tể một phương, mang theo tư thái cao ngạo.  

 

Nạp Lan Long Hiên đứng dậy khỏi ghế sofa, phủi nếp nhăn trên quần áo rồi đi ra khỏi biệt thự.  

 

“Tư Đồ Lôi Minh, Bạch Vô Kỵ, Lý Trường Thanh, Quách Phụng Hiếu, La Bá Đạo.”  

 

Sau khi bước ra, ánh mắt Nạp Lan Long Hiên nhìn qua bọn họ rồi gọi tên từng người một.  

 

Nhìn như đang lẩm bẩm một mình nhưng thật ra ông đang giới thiệu cho Lý Quân.  

 

Bốn vị sư huynh cũng đứng dậy nhưng không ra khỏi biệt thự.  

 

Thực lực của bọn họ quá yếu nên biết thân biết phận.  

 

Người đàn ông cường tráng – La Bá Đạo được Nạp Lan Long Hiên gọi tên cuối cùng bước lên một bước, thân hình gã cao hai mét, tay giống như quạt lá cọ, tóc dày.  

 

Thời tiết đã lạnh, nhưng gã ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tay lửng, để lộ làn da rám nắng.  

 

Giọng nói của gã vang vọng, như sấm rền: “Nạp Lan Long Hiên, bọn ta đã đuổi theo hàng ngàn dặm đến Sở Châu, cuối cùng cũng chặn được ông ở đây. Đã đến lúc giải quyết ân oán mấy chục năm nay giữa chúng ta.”  

 

Nạp Lan Long Hiên nghe vậy thì không khỏi cười nhạo.  

 

“Đám ngu xuẩn các người thật sự cho rằng ta luyện công xảy ra sự cố sao? Đấu với Nạp Lan Long Hiên ta bao nhiêu năm như vậy, đã bao giờ các người chiếm được thế thượng phong? Vậy mà còn dám đuổi theo tới đây, một lũ ngu ngốc.”  

 

Nghe Nạp Lan Long Hiên nói như vậy, sắc mặt đám người đều thay đổi.  

 

Tư Đồ Lôi Minh lên tiếng: “Nạp Lan Long Hiên, ông cho rằng chúng tôi không đề phòng lão cáo già như ông sao? Lần này cả năm bọn tôi đều lấy ra pháp khí trấn tộc, cho dù ông đang ở thời kỳ đỉnh cao thì tôi cũng có tự tin giết chết ông.”  

 

Nói xong, Tư Đồ Lôi Minh giơ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện, thân màu đen kịt, giống như hàn băng.  

 

Những người khác cũng lấy ra pháp khí của mình.  

 

Bạch Vô Kỵ cầm trong tay một cây gậy.  

 

Lý Trường Thanh lưng đeo một thanh bảo kiếm, khác với kiếm của Tư Đồ Lôi Minh, kiếm của ông ta mang theo tiên khí phiêu dật.  

 

Quách Phong Tiêu không có vũ khí, nhưng lòng bàn tay lại tràn đầy sát ý.  

 

Trên cổ tay La Bá Đạo quấn một vòng sắt.  

 

Khi ánh mắt Nạp Lan Long Hiên nhìn về phía gã, vòng sắt va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang để chứng tỏ sức mạnh của bản thân.  

 

“Không tệ.”  

 

Nạp Lan Long Hiên cười đen tối: “Xem ra đều đã thông minh hơn rồi, nhưng chỉ dựa vào năm người các ngươi cũng muốn giết Nạp Lan Long Hiên ta, đúng là mộng tưởng hão huyền.”  

 

“Có giết được ông hay không thì phải đánh mới biết.”  

 

Tư Đồ Lôi Minh hừ lạnh một tiếng.  

 

“Nạp Lan Long Hiên, hôm nay chính là ngày chết của ông.”  

 

Quách Phụng Hiếu cũng gầm lên.  

 

Rõ ràng, đám người này căm thù Nạp Lan Long Hiên tới tận xương tủy.  

 

“Haha.”  

eyJpdiI6Ikh2emRYazhTK0ozMEg1UGtVM3pBNkE9PSIsInZhbHVlIjoieVJja0ZNSHdTVnNFY2xsQWlIazNKT2I5WkdscGF6RnlHZHR6cHNHaFZISVl2VWp3ZG9SVGlKNWpjUTNOKzE5VSIsIm1hYyI6ImFiZGI4MDdmYjZiNGUwMGIzZGFkM2RkMzlkMTg5MzM3YWMwMjQzNDBlNjg0MGU4YjU1ZWUwNDgyYzBiOWEwYjEifQ==
eyJpdiI6IlwvY01SbXN4QWx3Y1prU0pSRlpXYnFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRnNHBucWp3RTFPQW5lWkdlbVp4ZjhpOG9XUVZjcmlsdERyd3hqXC93Mk1UTGZEbzl2NVp6NytpR2RhaGRkM0x2cEhJTDNuOUd2TFdRc2JNWGV3Ylh6b2w0ZkNaQlF6aGQ3Nkd0amtlVlpjb0NqMitEK0hBbW5vUlhkTXhCNEg5Y291OVwvb1E1Zmh3YXoyV0p3UTBaejFuTFpRSUtaaUJXRjFkWmNEazBocmcyQTAwOTV1REd3U3RzdHFoaDc5TXlKWjBMY0dSaTJtM0VERU8wbFRtM1RMeEJYT3V5N2JSelp4WGtHSmFJSzRmcHVNcldLNFdSSW1nZFZrWHlhOTdHQkhDK2VwMXNsSnU4OXU0aThQQnN1a3JWblVEeHhRWldhM0JUbHJtUFVkWTQ9IiwibWFjIjoiY2Y1ODFmNzNhMzhmNzc3NDNkZTViYTEwOTk1MWIyNGVjODNmMzk1OTBhZDg3ODZlM2Y3NzkxMzkxOGJkOTA4ZiJ9

Ads
';
Advertisement