“Tôi biết Lê Dĩ Niệm sắp phải gả cho lão già Tiêu Thành đó rồi.” Tạ Tư Ỷ tự tin mỉm cười: “Vừa hay tôi lại quen biết với người của nhà họ Tiêu, tôi có thể báo cho anh biết về tình hình của cô ấy.”
Mối tình của Kiều Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm ở Dương Thành không phải là chuyện không ai biết.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên môi Kiều Nghiễn Trạch bỗng dưng vụt tắt.
Một người đàn ông với vẻ ngoài phong lưu tuấn tú, khi cười lên thì vô cùng quyến rũ, lúc nghiêm túc lại trông rất lạnh lùng và khó gần.
Tạ Tư Ỷ bỗng có chút căng thẳng, nhưng cô ta không hề có ý định sẽ rút lui, tiếp tục hất cằm lên nói: “Tiêu Thành đã hơn 60 tuổi rồi, hơn nữa nghe nói sức khoẻ của ông ta cũng không tốt…”
Kiều Nghiễn Trạch bật cười rồi ngắt lời cô ta: “Cô Tạ à, tôi phải thay đồ rồi. Hay là cô muốn tôi giúp cô giải thuốc đây?”
Trong lúc nói, anh để tay lên eo mình, dường như giây tiếp theo sẽ tháo khăn ra vậy.
Tạ Tư Ỷ đỏ mặt, lắc đầu liên tục, mau chóng chạy ra khỏi cửa.
Trước khi rời đi, cô ta còn nói thêm một câu: “Mong anh suy nghĩ về chuyện lúc này tôi đã nói, tôi biết anh vẫn còn yêu Lê Dĩ Niệm…”
“Cút.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng đáp trả.
Tạ Tư Ỷ tức giận, không cam tâm cắn chặt răng đóng cửa lại.
Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng mỉm cười, thay đồ ngủ xong liền lấy điện thoại đang để ở đầu giường, gọi một cuộc điện thoại.
“Đúng như cậu đoán, cô ta thật sự đã lấy được chìa khoá cửa phòng cậu rồi.” Giọng điệu Kiều Nghiễn Trạch rất điềm tĩnh, lại có chút khàn đặc: “Cô ta đã bị tôi đuổi đi rồi.”
Đầu dây bên kia, Kỷ Thời Đình dường như “hừ” một tiếng.
“Lẽ nào mục tiêu của cô ta là tôi sao?”
“Tôi nói này,” Kiều Nghiễn Trạch lại mỉm cười: “Cậu có thể nào tự tin về bản thân mình một chút không? Một mình cậu là đã đủ khiến cô ra lên núi đao xuống biển lửa hết lòng chăm sóc rồi đấy.”
Kỷ Thời Đình không buồn để ý đến sự đùa giỡn của anh ta, dứt khoát ngắt điện thoại.
Kiều Nghiễn Trạch nghe thấy tiếng ngắt máy trong điện thoại liền cảm thấy rất buồn cười. Lẽ nào tên này thật sự nghĩ là Tạ Tư Ỷ tiếp cận ông cụ là vì âm mưu đoạt hết tài sản nhà họ Kỷ hay sao?
Anh bỏ điện thoại xuống, trong đầu nghĩ đến câu nói cuối cùng khi nãy của Tạ Tư Ỷ.
Còn yêu Lê Dĩ Niệm?
Hừ.
…
Tại phòng khách 203, Diệp Sanh Ca vẫn còn đang trốn trong phòng tắm, chần chừ không dám ra ngoài.
Thật ra thì có gì đáng sợ đáng sợ đâu chứ, người đàn ông này vẫn luôn chán ghét cô, trong trạng thái tỉnh táo thế này, anh căn bản không thèm động đến cô.
Hơn nữa… hơn nữa, cho dù là vết bớt tạm thời không gây ảnh hướng đến việc quay phim, nhưng để có thể nhận được bộ phim tiếp theo, cô vẫn cần phải loại bỏ vết bớt này đi.
“Tiết Ninh Truyện” nhiều lắm cũng chỉ quay tầm 3,4 tháng, cô bắt buộc phải lên giường với người đàn ông này cho đến khi vết bớt biến mất trong khoảng 3, 4 tháng này, khó khăn lắm mới có cơ hội đang bày ra trước mắt thế này, lẽ nào cô lại rút lui sao?
Đáng ra cô không nên mặc gì cả, trực tiếp đi đến quyến rũ anh ấy!
Nhưng chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi thì cô đã đỏ mặt tía tai hết rồi đừng nói đến chuyện có đủ can đảm hay không.
Ây, sao mà vô dụng quá đi!
Cô không nhịn được mà gõ lên đầu mình một cái.
Nếu như trong phòng có rượu thì tốt quá rồi, nếu như cô có thể uống rượu đến mức nửa say nửa tỉnh, nói không chừng sẽ đủ gan để làm chuyện đó đấy.
Lại chần chừ thêm một hồi lâu, sau cùng Diệp Sanh Ca vẫn lựa chọn mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, cô cũng không thể đứng trong phòng tắm cả đêm được.
Cô bước ra ngoài thì nhìn thấy Kỷ Thời Đình đang ngồi ở mép giường, lưng anh hơi tựa vào đầu giường, mắt nhắm nghiền, lông mày lại hơi nhíu lại.
Hình như trông anh có vẻ không được thoải mái.
“Anh Kỷ à, anh làm sao thế?” Cô cẩn thận nhẹ nhàng hỏi anh.
Kỷ Thời Đình mở mắt ra, ánh mắt tối sầm chứa đầy khao khát muốn chiếm hữu của anh khiến tim của Diệp Sanh Ca đập lên loạn xạ.
“Tôi hình như đã bị người khác bỏ thuốc rồi.” Giọng anh trầm xuống, chầm chậm thở một hơi dài: “Để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô nên đi đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất