Trong đầu Diệp Sanh Ca thoáng qua hàng loạt suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười cảm kích: “Vâng, tôi nghĩ mình sẽ có ngày đó, nhưng tôi cần thêm thời gian.”
Ông York bất ngờ nháy mắt với cô: “Có lẽ một người yêu mới sẽ giúp cô nhanh chóng vượt qua nỗi đau hơn.”
Câu nói này… gần như là một lời tán tỉnh.
Diệp Sanh Ca còn chưa kịp nghĩ cách đáp lại thì Kỷ Thời Đình ở bên cạnh đã lạnh lùng chen vào: “You’re right, so she has already had a new lover.”
(Đúng thế, cho nên cô ấy đã có người yêu mới rồi.)
Diệp Sanh Ca cảm thấy như muốn đập đầu xuống đất vì xấu hổ.
Đôi mắt xanh biếc của ông York nheo lại, đồng tử khẽ giãn ra, lần đầu tiên ông ta nhìn thẳng vào Kỷ Thời Đình.
Diệp Sanh Ca cố gắng cứu vãn tình hình, cô giả vờ kinh ngạc nhìn Kỷ Thời Đình, nói bằng tiếng Anh: “Anh vẫn còn ở đây à? Ngoài ra, tôi không biết anh là ai, lời nói của anh thật quá thô lỗ. Gọi quản lý của các anh đến đây ngay.”
Nói rồi, cô cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt cho anh.
Kỷ Thời Đình bất ngờ nhếch môi cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn xuống cô với vẻ lạnh lùng, giọng nói trầm ổn: “Em không biết anh? You sure?”
(Em chắc chứ?)
Anh cũng trả lời bằng tiếng Anh với giọng điệu lạnh lùng, mang theo chút chế giễu đặc trưng của tầng lớp thượng lưu.
Diệp Sanh Ca chỉ có thể yếu thế, nhìn anh cầu xin, hỏi bằng tiếng Trung: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Gã Tây này đang tán tỉnh em.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình càng lạnh hơn.
“… Ông ấy là đối tác quan trọng, và ông ấy cũng không làm gì thất lễ cả.” Diệp Sanh Ca cắn môi, “Anh đi ra ngoài trước được không?”
Kỷ Thời Đình nhướn mày, quay sang nhìn ông York: “Ông York, bà Kỷ hôm nay không được khỏe, buổi gặp mặt tạm dừng tại đây. Ông cứ tự nhiên.”
Diệp Sanh Ca kinh ngạc, định mở miệng cứu vãn tình hình, nhưng Kỷ Thời Đình đã cúi người, vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói khàn khàn đầy mờ ám: “Em muốn anh hôn em ngay trước mặt ông ta, hửm?”
Hai tay Diệp Sanh Ca khẽ run lên, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi thở nóng rực của anh.
Ông York có vẻ cảm thấy bị xúc phạm, trong mắt ông lóe lên sự phẫn nộ.
Thấy tình hình, Diệp Sanh Ca chỉ có thể thở dài trong lòng. Rõ ràng Kỷ Thời Đình không có ý định dừng lại, cô đành phải chờ cơ hội khác để xin lỗi ông York. Nhưng trong lòng cô cũng đã sẵn sàng cho việc thỏa thuận hợp tác này có thể tan thành mây khói.
Cô cắn chặt môi, cố gắng ngăn tay Kỷ Thời Đình đang hành xử không đứng đắn, nở một nụ cười gượng gạo: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã thất lễ. Tôi sẽ tìm dịp khác để xin lỗi ông. Nếu ông cần gì, có thể liên hệ với trợ lý của tôi.”
Tôn Diệp vội đứng lên, nở nụ cười gượng gạo: “Ông York, thật sự rất xin lỗi. Để tôi tiễn ông về khách sạn nghỉ ngơi.”
Ông York dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy, ánh mắt đầy giận dữ. Tôn Diệp nhanh chóng bước theo và liên tục xin lỗi ông York cùng trợ lý của ông ta. Không lâu sau, họ đã rời khỏi phòng bao.
Diệp Sanh Ca tức tối dùng khuỷu tay đẩy mạnh người đàn ông vẫn đang ôm chặt cô: “Kỷ Thời Đình! Rốt cuộc anh muốn gì? Hôm nay tôi đã có thể chốt được hợp đồng này, anh lại phá rối cái gì?”
Cô không thể hiểu được làm sao anh biết cô ở đây. Chẳng phải anh đang theo dấu manh mối mà Cảnh Đồng cung cấp sao?
“Chỉ vì một hợp đồng mà em phải tươi cười nịnh nọt loại người như vậy sao? Hợp tác kiểu đó không cần cũng được.” Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô, cơ thể nóng bỏng áp sát vào người cô, giọng nói khàn khàn đầy quyền lực vang lên bên tai cô, “Từ giờ về sau, em không được phép làm ăn với những kẻ như thế nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất