Diệp Sanh Ca ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai, sâu lắng nhưng lạnh lùng khác thường của người đàn ông trước mặt. Cô kinh ngạc đến mức suýt làm rơi đũa.
Tôn Diệp ngồi bên cạnh cũng không kìm được mà hít vào một hơi.
Ngài York thắc mắc hỏi: “What’s wrong?”
“Không có gì.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh lại, mỉm cười với ông ấy rồi nhìn sang Kỷ Thời Đình, ngập ngừng một chút: “Anh…”
Kỷ Thời Đình nhận đĩa thức ăn mới từ tay phục vụ đứng phía sau, đặt lên bàn, giọng điệu lạnh nhạt: “Mời dùng bữa.”
Trong khi nói, anh nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.
Diệp Sanh Ca không biết Kỷ Thời Đình đang có ý đồ gì, nhưng thấy anh đột nhiên cải trang thành phục vụ để lên đồ ăn, cô cũng đành giả vờ như không biết gì.
Cô bình thản thu lại ánh mắt, tiếp tục mỉm cười giới thiệu món ăn mới với ngài York.
Ngài York vừa mỉm cười lắng nghe, vừa kín đáo quan sát Kỷ Thời Đình bằng khóe mắt. Không thể không thừa nhận, đây là một người đàn ông châu Á rất có sức hút. Anh ta cao ráo, ngũ quan sắc nét, mặc đồ đen từ đầu đến chân, không hề khoác đồng phục của nhà hàng cũng chẳng có chút dáng vẻ khiêm nhường của nhân viên phục vụ. Ngược lại, khí chất anh lạnh lùng, đứng ngay phía sau bên phải Diệp Sanh Ca, giống như đang bảo vệ, nhưng đồng thời cũng tỏ ra thái độ chiếm hữu.
Bản năng đàn ông khiến ngài York cảm nhận được sự cảnh báo. Chẳng lẽ người đàn ông này cũng là người theo đuổi của cô ấy?
Những ý nghĩ này nhanh chóng xoay chuyển trong đầu ngài York, nhưng trên mặt ông vẫn giữ nụ cười.
Sau khi nghe xong phần giới thiệu của Diệp Sanh Ca, ông mỉm cười cầm đũa lên để gắp món ăn, nhưng vì không quen dùng đũa nên mãi không gắp được. Thấy vậy, Diệp Sanh Ca không nhịn được cười, dùng đũa công cộng gắp cho ông một ít và đặt vào bát.
Ngài York mỉm cười cảm ơn, rồi cầm lấy thìa để ăn.
Khi Diệp Sanh Ca vừa đặt đũa công cộng xuống, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh từ bên cạnh truyền đến, khiến cô nổi cả da gà. Cô cố gắng kiềm chế cảm giác muốn quay đầu lại, lặng lẽ cầm đũa lên và gắp một miếng thức ăn vào miệng.
Kỷ Thời Đình rốt cuộc muốn làm gì? Cô đang tiếp đãi đối tác, mà vụ hợp tác với Tập đoàn Vail là một dự án lớn. Các bộ phận liên quan trong công ty đã nỗ lực mấy tháng trời vì nó, nên cô tuyệt đối không thể thất bại.
“So,” ngài York ăn xong món trong bát, đặt thìa xuống và nói, “cô nói cô thích người khác gọi cô là bà Kỷ. Nhưng tôi biết ông Kỷ đã mất tích nhiều năm rồi, đúng không? Ông ấy là một thiên tài, tôi luôn mong chờ được gặp ông ấy. Tiếc là… Tôi nghĩ trước kia hai người chắc chắn rất hạnh phúc, nhưng con người ta luôn phải nhìn về phía trước, cô nghĩ thế nào?”
Diệp Sanh Ca nghĩ thầm không cần mong chờ nữa đâu, người ông đang tìm đây này, người đàn ông đang đứng bên cạnh tỏa ra khí lạnh không ngừng chính là anh ấy.
“Tôi hiểu, chỉ là… tôi không làm được.” Cô cười buồn một tiếng.
Ngài York nhìn cô thật sâu bằng đôi mắt xanh lục của mình: “That’s moving. Nhưng tôi nghĩ ông Kỷ chắc chắn không muốn cô mãi chìm đắm trong nỗi buồn. Nếu ông ấy thật sự yêu cô, ông ấy sẽ muốn cô tìm kiếm hạnh phúc mới.”
Dù diễn xuất của Diệp Sanh Ca có xuất sắc đến đâu, lúc này cô cũng không biết nên tỏ vẻ gì.
Kỷ Thời Đình không chỉ vẫn còn sống sờ sờ, mà ngay cả nếu anh thật sự không may, Diệp Sanh Ca cũng không tin anh sẽ muốn cô đi tìm hạnh phúc mới.
Người đàn ông bá đạo này chắc chắn muốn cô cả đời phải yêu anh, đến chết mới dừng.
Không đúng, đó là Kỷ Thời Đình của trước kia. Giờ anh đã mất trí nhớ, dường như cũng không còn cố chấp với cô như trước…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất