“Đúng rồi.” Diệp Sanh Ca chớp mắt, dang rộng hai tay với anh: “Bây giờ em thấy lạnh lắm, anh ôm em đi. Không thì em bị cảm mất.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, gương mặt của cô lúc này đã hồng hào hơn so với ban nãy, môi đỏ thắm hòa với màu váy đỏ, tỏa ra vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cổ họng anh vô thức di chuyển, giọng trầm khàn: “Chăn ngay sau lưng em.”
“Em không cần, cơ thể anh ấm hơn.” Đôi mắt cô sáng rực: “Thời Đình, em xin anh mà.”
Kỷ Thời Đình đút tay vào túi quần, môi mím chặt, mắt anh và cô nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Diệp Sanh Ca cũng không nản lòng, cô cứ giữ nguyên tư thế đó, kiên quyết chờ đợi. Đôi khi, cô cắn nhẹ môi, làm ra vẻ vô cùng tội nghiệp.
Bầu không khí lâm vào thế bế tắc.
Dần dần, cánh tay của Diệp Sanh Ca bắt đầu mỏi, cô gần như không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
Cô buồn bã cúi đầu. Dù người đàn ông này vẫn có cảm giác với cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh yêu cô như trước. Nếu không, dù anh có giận dỗi đến mấy, anh cũng không bao giờ nỡ để cô thất vọng.
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ hạ tay xuống.
Ngay lúc đó, người đàn ông trước mặt bỗng khẽ cười lạnh, rồi nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô vào vòng tay anh.
Diệp Sanh Ca nhất thời ngẩn người.
“Anh cứ tưởng em có thể kiên trì ít nhất cả đêm chứ.” Giọng anh đầy vẻ châm chọc: “Em chỉ dựa vào chút kiên nhẫn này mà theo đuổi anh sao?”
Diệp Sanh Ca cười nhẹ, lặng lẽ đá bỏ giày cao gót, hai chân cô quấn lấy chân anh: “Anh làm sao chắc chắn là em theo đuổi anh?”
Kỷ Thời Đình cúi đầu liếc nhìn hành động nghịch ngợm của cô, bàn tay lớn giữ chặt lấy gáy cô, giọng trầm ấm: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Có muốn nghe câu chuyện của chúng ta không?” Cô ngẩng lên nhìn anh, nụ cười ngọt ngào: “Đó là một câu chuyện dài lắm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Không hứng thú.” Người đàn ông ngừng một chút rồi mới thốt ra ba chữ này.
“Hừ.” Diệp Sanh Ca không vui, liền dùng chân cọ vào đùi anh, khiến anh cảm thấy khó chịu.
Kỷ Thời Đình nhíu mày: “Em ngồi yên cho anh.”
“Muộn rồi, Thời Đình, chúng ta đi ngủ thôi.” Cô thỏ thẻ nói.
“Em có thể ngủ ở đây.” Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái rồi nói: “Anh ra phòng khách.”
“Không, em muốn ngủ cùng anh.” Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy eo anh.
Cô đã đến đây rồi, nhất quyết không bỏ lỡ cơ hội này.
“Anh không quen ngủ chung với người khác.” Giọng Kỷ Thời Đình khàn đi, nắm lấy tay cô định gỡ ra.
“Xạo, trước kia anh quen lắm mà.” Diệp Sanh Ca hừ một tiếng: “Hồi đó anh còn mong em chủ động cùng anh ngủ chung ấy chứ.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình hiện rõ sự hoài nghi.
“Thật mà!” Diệp Sanh Ca tức giận.
Rất tốt, anh đã mất trí nhớ, nên cô có thể không cần thừa nhận bất cứ chuyện gì đã xảy ra trước đây.
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô, khóe môi Kỷ Thời Đình khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Em vào trong chăn nằm đi.” Anh nói rồi buông cô ra, bước tới mở cửa.
Kỷ Tử Lương đứng đó, nở một nụ cười có chút ngượng ngùng: “Là Sanh Ca phải không?”
Kỷ Thời Đình gật đầu: “Cha muốn gặp cô ấy không?”
“Không cần đâu. Bao giờ các con đi?” Kỷ Tử Lương hỏi, đôi tay vô thức siết chặt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất