Kỷ Thời Đình giữ nét mặt lạnh lùng, một tay ôm lấy eo cô, tay kia vòng qua đầu gối, bế cô lên ngang người rồi quay người bước lên lầu.
“Anh Thời Đình!” Viên Tuấn Khôn không cam lòng kêu lên, định chạy theo nhưng bị ông Viên kéo lại.
“Thôi đi.” Ông Viên thở dài: “Con không ngăn được cậu ấy đâu.”
“Đều là tại người phụ nữ đó!” Viên Tuấn Khôn tức giận siết chặt nắm đấm.
“Cho dù không có người phụ nữ đó, cậu ấy cũng không thể ở lại mãi nơi này.” Ông Viên lắc đầu thở dài: “Chúng ta vốn dĩ không cùng thế giới với cậu ấy.”
“Sao lại không cùng thế giới chứ? Trước khi người phụ nữ đó xuất hiện, anh Thời Đình đối xử với con rất tốt!” Viên Tuấn Khôn cãi lại, không phục.
Ông Viên gõ mạnh lên đầu anh ta rồi nghiêm nghị nói: “Con làm sao so được với cô ta?”
“Chẳng phải anh ấy đã quên cô ta rồi sao?” Viên Tuấn Khôn lẩm bẩm.
“Quên rồi thì sao chứ?” Ông Viên cười khẩy: “Cậu ấy quen cô ta chưa đầy một ngày đã vượt qua ba năm ở bên cậu.”
Kỷ Thời Đình bế Diệp Sanh Ca vào phòng.
Vòng tay của anh chắc chắn và ấm áp, khiến cơ thể lạnh buốt của Diệp Sanh Ca dần trở nên ấm áp hơn. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, không thể kiềm chế được mà nở một nụ cười thầm.
May quá, anh vẫn ở đây, anh không lừa cô.
Từ giờ trở đi, cô không muốn xa rời anh dù chỉ một giây, kẻo chỉ cần cô sơ sẩy một chút, người đàn ông này lại biến mất.
Nhưng khi Kỷ Thời Đình đặt cô lên giường, nụ cười trên mặt cô nhanh chóng biến mất, vì nét mặt của anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Cô vội vàng thu lại nụ cười, giọng nói đầy lo lắng: “Thời Đình, anh sao vậy?”
“Ai cho em đến đây? Anh đã nói sáng mai sẽ đi tìm em rồi mà.” Giọng anh lạnh băng.
“Em gọi điện cho anh mà anh không nghe!” Diệp Sanh Ca lên tiếng trách móc: “Em gọi mấy cuộc liền.”
Thế nhưng sắc mặt Kỷ Thời Đình vẫn không hề dịu lại chút nào.
“Dù cho anh có không nghe kịp lúc, em cũng không cần phải chạy đến vào giữa đêm như thế này.” Anh nói, nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của cô trong lòng bàn tay mình.
Tay cô vẫn lạnh buốt, không biết đã đứng ngoài trời gió lạnh bao lâu.
“Không được.” Diệp Sanh Ca nhìn anh, giọng chắc nịch: “Em không thể chờ thêm một phút giây nào nữa. Em sợ rằng nếu em chậm một chút, anh lại biến mất.”
Kỷ Thời Đình khựng lại, trái tim mềm nhũn đi.
Nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của cô, cơn giận vừa lắng xuống trong anh lại bùng lên.
“Em đến đây cũng được, nhưng không biết mặc thêm đồ à?” Giọng anh nghiêm nghị: “Em có phải ngốc không?”
Nửa đêm nửa hôm, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, lộ cả tay và chân ra ngoài. Anh thật sự không hiểu nổi trong đầu cô đang nghĩ gì.
Ban đầu anh đã nghĩ sao lại để mắt đến một người phụ nữ ngốc nghếch như cô chứ?
Diệp Sanh Ca chớp mắt nhìn anh, khẽ hỏi: “Không đẹp sao? Em đã cố tình mua nó để gặp anh mà.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm, anh nghiêm túc ngắm nhìn cô.
Phải công nhận rằng so với trang phục ban ngày, cô mặc chiếc váy đỏ này thực sự quyến rũ và có sức hút hơn. Nhưng mà…
“Xấu chết đi được.” Anh lạnh lùng nói, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo: “Đừng tưởng em ăn mặc thế này thì anh sẽ đụng vào em.”
Diệp Sanh Ca không hề cảm thấy bị tổn thương, ngược lại còn cười tươi, áp mặt vào lồng ngực anh: “Thời Đình, có phải anh đang lo cho em không?”
Anh lập tức buông tay cô ra, ôm lấy vai cô và đẩy cô ra xa. Đồng thời anh cũng lùi lại một bước, giọng điệu thản nhiên: “Em nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ sợ em mà bị cảm lạnh thì lại đổ lỗi cho anh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất