Diệp Sanh Ca ngây người trước câu hỏi của anh.
Cô cũng muốn biết tại sao trong danh bạ của mình lại xuất hiện số điện thoại của người đàn ông này!
Cô vừa mới suy đoán có phải trưa nay lúc cô ngủ quên ở khách sạn Phong Hoa, Kỷ Thời Đình đã tự ý lưu số vào điện thoại của cô hay không, nhưng câu hỏi phủ đầu của Kỷ Thời Đình đã nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ này của cô.
“Cái đó… Tôi ép trợ lý Tôn cho tôi.” Trong lúc cấp bách, Diệp Sanh Ca đành phải đổ hết trách nhiệm cho Tôn Diệp: “Ơ… Tôi có làm phiền anh không?”
Kỷ Thời Đình khựng lại một chút, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Vì cô đã có rồi, vậy thì cứ lưu lại đi. Dù sao sau này chúng ta cũng là đối tác.”
“Vâng vâng!” Diệp Sanh Ca có cảm giác như vừa trốn thoát một kiếp nạn: “Cổ phần của Tinh Tập, tôi đã bán thành công được hai mươi triệu, đợi đến khi nào nhận được thù lao đóng phim, tôi ước chừng có thể chuẩn bị được khoảng năm mươi triệu vốn ban đầu!”
“Ừm, không tệ.” Kỷ Thời Đình cười khẽ, giọng nói mang theo sự khen ngợi.
Diệp Sanh Ca được khích lệ, tiếp tục hỏi: “Chỉ là… Mộ Ngạn Hoài nói với tôi, T.S đồng ý rót vốn vào Tinh Tập, tôi không hiểu lắm…”
“Ồ, tôi đoán việc cô bán cổ phần có thể gặp chút rắc rối, nên đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ để giúp cô.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói: “Vì cô đã bán thành công, chứng tỏ thủ đoạn nhỏ này cũng khá hữu dụng.”
Thật sự quá hữu dụng!
Nếu không có lời hứa của T.S, Mộ Ngạn Hoài sao có thể dễ dàng nhả ra như vậy?
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc Kỷ Thời Đình lại ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ như vậy, không khỏi cảm thán nói: ” Anh Kỷ, anh thật tốt quá!”
“Tôi luôn đối xử với đối tác như vậy.” Kỷ Thời Đình cười khẽ: “Sau này có chuyện gì khó khăn, cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi.”
Giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười của người đàn ông truyền vào tai, Diệp Sanh Ca không tự chủ được mà đỏ mặt, ngay cả tai áp sát vào điện thoại cũng trở nên nóng ran.
Cứ như… người đàn ông này đang ghé sát tai cô nói câu này vậy.
“Vâng, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Nói xong câu đó, cô vội vàng cúp điện thoại. Tuy nhiên, trái tim vẫn không kiềm chế được mà đập loạn nhịp.
Cô vỗ mạnh vào mặt mình: “Không được phép mê trai, không được phép mê trai!”
Mục tiêu của cô chỉ là ngủ với Ký Thời Đình mà thôi, ngủ với người đàn ông này vài lần thì dễ nhưng nếu có ý nghĩ khác thì thật là tự chuốc khổ vào thân!
Hơn nữa, cho dù Kỷ Thời Đình có dịu dàng hơn một chút thì cũng chỉ là đối xử với đối tác mà thôi. Cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
*
Biệt thự cũ nhà họ Kỷ.
Kỷ Thời Đình nghe tiếng tút tút trong điện thoại, không khỏi cong môi cười.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngơ ngác của cô.
Hóa ra, nhìn con mồi tự chui đầu vào lưới lại… thú vị đến vậy.
Anh cất điện thoại, xoay người bước ra khỏi thư phòng.
Quản gia Tần vẫn luôn đợi bên ngoài thư phòng, thấy anh đi ra, lúc này mới cung kính cười nói: “Cậu chủ. Tiểu thư Tạ đến rồi ạ.”
Kỷ Thời Đình nhíu mày khó chịu: “Cô ta đến làm gì?”
“Cậu chủ thỉnh thoảng mới về biệt thự một lần nên có thể không biết.” Chú Tần giải thích: “Cô ấy cứ cách vài ngày lại đến một lần, mang theo một ít thuốc bổ quý và trò chuyện cùng ông Kỷ. Ông ấy cũng rất thích cô ấy.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình hơi trầm xuống. Quan hệ giữa nhà họ Kỷ và nhà họ Tạ không được sâu đậm, Tạ Tư Ỷ lại muốn lấy lòng ông nội anh sao?
Cô ta muốn làm gì?
Đúng lúc này, từ phía sau chú Tần, một bóng hình mảnh mai bước ra.
“Thời Đình, em cũng ở đây sao?” Nụ cười của Tạ Tư Ỷ mang theo vài phần kinh ngạc: “Vừa hay chị mang theo chút bánh ngọt mẹ tự tay làm, lát nữa em cũng nếm thử nhé.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất