Kỷ Thời Đình mút mạnh môi cô, dù rất muốn, anh vẫn kiềm chế không đi sâu hơn. Đôi môi mềm mại, mát lạnh của cô khiến anh khó lòng kiềm chế, nhưng nụ hôn này không thể làm anh thỏa mãn.
Diệp Sanh Ca nghe thấy nhịp thở của anh ngày càng dồn dập, khuôn mặt cô nóng bừng, cuối cùng không thể không quay đầu sang một bên, giọng nói khàn khàn: “Anh lo lái xe trước đi.”
Kỷ Thời Đình cười khẽ, bàn tay mạnh mẽ nâng cằm cô lên: “Vậy sau đó thì sao? Về đến nhà, em sẽ thưởng cho anh chứ?”
Diệp Sanh Ca kéo tay anh xuống, lườm anh một cái: “Không có gì hết. Anh đừng quên, em bây giờ là phụ nữ mang thai.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, yết hầu chuyển động khó chịu, anh hừ lạnh đầy bực bội, nhưng cuối cùng cũng đành buông tay.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn anh nữa mà đưa mắt ra phía sau.
Lâm Nhiễm vẫn đang giả vờ ngủ, nhưng mặt cô bé đã đỏ bừng.
Diệp Sanh Ca xấu hổ, không nhịn được lườm kẻ khởi xướng một cái.
Bất ngờ, Kỷ Thời Đình lên tiếng: “Sanh Ca, điện thoại của anh vừa rung, chắc có tin nhắn, em kiểm tra giúp anh đi.”
“Hả? Điện thoại của anh để đâu?” Cô lập tức nhìn quanh.
“Trong túi quần.” Anh nói với vẻ điềm nhiên.
Diệp Sanh Ca nhìn sang, quả nhiên thấy rõ hình dáng chiếc điện thoại nằm trong túi quần tây của anh.
Cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng nghiêng người về phía anh, đưa tay vào túi quần. Trong quá trình đó, ngón tay cô vô tình chạm vào đùi anh. Cô cảm nhận rõ ràng sự căng cứng của cơ bắp anh, và ngay sau đó nhịp thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn.
Diệp Sanh Ca giật mình, vội vàng rụt tay lại, trừng mắt nhìn anh.
Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút thay đổi, còn bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”
Sao thế? Anh nhạy cảm quá rồi… chỉ mới chạm nhẹ mà đã phản ứng thế này.
Diệp Sanh Ca đỏ mặt, nhưng thấy anh vẫn tỏ ra bình thản, cô lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Thế là cô lại thử lần nữa, nhưng lần này cẩn thận hơn, dùng hai ngón tay kẹp lấy điện thoại để kéo ra. Tuy nhiên, vì anh đang ngồi, chiếc điện thoại bị mắc kẹt trong túi, nên dù cố gắng thế nào cô cũng không kéo ra được.
Cô đành phải thọc cả bàn tay vào túi quần anh để lấy điện thoại. Kết quả là, cơ thể anh lại căng cứng lần nữa, và cô nghe rõ tiếng yết hầu anh di chuyển.
Mặt cô đỏ bừng, cuối cùng cũng lấy được điện thoại ra. Nhưng khi mở máy, hộp thư lại trống rỗng.
“Không có tin nhắn nào mà.” Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Kỷ Thời Đình nhướn mày, giọng điềm nhiên: “Có lẽ anh nhầm.”
Giọng anh đã trở nên khàn khàn hơn trước.
Diệp Sanh Ca mặt đỏ như gấc.
Nhầm à? Rõ ràng là anh cố tình để cô chạm vào anh.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô vô thức nhìn xuống một chỗ… Cô cảm thấy nơi đó có vẻ như đang lớn dần lên.
Kỷ Thời Đình vốn có ham muốn rất mạnh, ít nhất là khi ở bên cô, anh luôn dễ dàng bị kích thích.
Nhưng… dù sao đi nữa, không lẽ anh lại nhạy cảm đến mức này?
Chẳng lẽ là do anh đã quá lâu không được giải tỏa?
Cô luôn từ chối anh, nhưng cô cũng biết anh sẽ không tìm phụ nữ khác.
Có lẽ… cô cũng nên nghĩ cho anh một chút?
Diệp Sanh Ca cắn môi, mặt càng lúc càng nóng bừng.
“Em đang nhìn gì thế?” Giọng khàn khàn của Kỷ Thời Đình vang lên đột ngột.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất