“Thời Đình, anh biết rõ Tạ Tư Ỷ luôn nhớ đến anh mà.” Tiêu Duệ Lãng cười cợt, giọng điệu đầy ý vị, “Tôi cưới cô ấy đã khó khăn lắm rồi, giờ anh còn muốn tôi quản được cô ấy nữa, có phải hơi quá đáng không?”
“Đó là chuyện của cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp, “Cậu có thể đi rồi.”
Tiêu Duệ Lãng nhướn mày, ánh mắt không cam lòng lướt qua Kỷ Thời Đình, nhưng dù nhìn thế nào, anh ta cũng không thấy được bóng dáng người phụ nữ mà mình trông đợi. Cuối cùng, anh ta đành bỏ cuộc, quay người trở lại xe.
Kỷ Thời Đình mở cửa xe bước vào.
Diệp Sanh Ca ngồi trong xe đã thấy rõ toàn bộ hành động của Tiêu Duệ Lãng, nhưng lại không nghe được hai người nói gì, trong lòng tò mò không chịu nổi: “Tiêu Duệ Lãng tìm anh có việc gì vậy?”
Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ đưa cho cô một tấm thiệp mời.
Diệp Sanh Ca mở ra, kinh ngạc thốt lên: “Anh ta với Tạ Tư Ỷ? Hai người này là thật à?”
“Thật hay không, đợi một tháng nữa sẽ biết.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt đáp.
“Vậy… anh có định đi dự không?” Diệp Sanh Ca tò mò hỏi.
“Tất nhiên là không.” Kỷ Thời Đình trả lời chắc nịch.
Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu: “Đám cưới của Tiêu Duệ Lãng chắc chẳng mấy ai dám tham dự.”
Tham dự đám cưới của anh ta, không khéo mất mạng lúc nào không hay.
Kỷ Thời Đình liếc cô một cái, nhướn mày: “Em đã thắt dây an toàn chưa?”
Diệp Sanh Ca vẫn đang ngắm nghía tấm thiệp cưới có ảnh cưới của Tiêu Duệ Lãng và Tạ Tư Ỷ. Trong ảnh, Tiêu Duệ Lãng cười vô cùng hờ hững, còn Tạ Tư Ỷ thì trông miễn cưỡng và không cam tâm. Có lẽ cuộc hôn nhân này là do cha cô ta ép buộc.
Nếu hai người này thật sự kết hôn được, có lẽ sẽ là tin tốt cho cả cô và Kỷ Thời Đình.
Kỷ Thời Đình thấy cô không để ý đến mình, chân mày cau lại, nhưng nhớ đến “giá phải trả” cho việc lớn tiếng với cô lần trước, anh chỉ đành cố nhịn.
“Sanh Ca, đừng quên thắt dây an toàn, được không?” Giọng anh bỗng trở nên dịu dàng đến mức không thể tin được.
Diệp Sanh Ca ngạc nhiên hạ tấm thiệp xuống, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn anh.
Kỷ Thời Đình giữ chặt vô lăng, ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Sanh Ca vội vàng vứt tấm thiệp qua một bên, kéo dây an toàn và cười ngoan ngoãn với anh: “Xong rồi.”
Lúc này, Kỷ Thời Đình mới hài lòng, khởi động xe.
Nhưng ánh mắt của Diệp Sanh Ca vẫn không rời khỏi anh.
Kỷ Thời Đình luôn rất tập trung khi lái xe, từ góc nghiêng, đường nét gò má sắc sảo và quyến rũ của anh khiến tim cô như mềm nhũn. Cô cứ nhìn anh đến ngẩn ngơ, tay vô thức đặt lên bụng, thầm nghĩ không biết đứa bé sẽ giống anh đến mức nào.
Nếu cô không thể ở bên người đàn ông này mãi mãi, thì dù có con của anh, cô cũng không thể nào hạnh phúc được.
Đột nhiên, Kỷ Thời Đình phanh gấp, anh kéo cổ áo, quay sang nhìn cô, giọng trầm khàn: “Diệp Sanh Ca, em có ý gì vậy?”
“Hả?” Diệp Sanh Ca giật mình, ngơ ngác đối diện với ánh mắt anh.
“Em cứ nhìn chằm chằm vào anh.” Đôi mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên đôi môi cô, giọng anh có phần gắt gỏng, “Lại đây.”
Diệp Sanh Ca lập tức hiểu ra: “Không được, em đã nói là…”
“Ai bảo em cứ nhìn anh mãi thế?” Anh có chút mất kiên nhẫn, gương mặt tuấn tú căng cứng, “Nhanh lên.”
Diệp Sanh Ca mặt đỏ bừng, vô thức liếc về phía ghế sau, nơi Lâm Nhiễm đang rất tự giác nhắm mắt giả vờ ngủ, dường như trời có sập cũng không tỉnh lại.
Cô đành nghiêng người về phía anh, nhưng chưa kịp ngả hẳn sang, Kỷ Thời Đình đã cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lấy môi cô.
Tư thế này khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất