Người đàn ông không biết đã đợi dưới lầu bao lâu, đôi môi mỏng cũng nhuốm vài phần hơi thở lạnh lẽo của màn đêm, nhưng chỉ trong vài giây, nụ hôn của anh đã nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Diệp Sanh Ca run rẩy trong vòng tay anh, chỉ có thể mặc cho đôi môi mình bị anh ngậm lấy, bị anh mạnh mẽ cắn nuốt. Có lẽ nụ hôn này quá mức nóng bỏng nên khiến cô cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy, cô muốn khóc, muốn hét lớn, muốn làm gì đó để trút bỏ cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lồng ngực.
Kỷ Thời Đình dần cảm thấy chưa đủ, anh bế cô lên xoay người áp vào thân xe, giữ nguyên tư thế này hôn cô sâu hơn, lúc nào không hay đã chen vào giữa hai chân cô, kề sát cô, không chừa một kẽ hở. Người phụ nữ vẫn run rẩy dữ dội, hai tay ôm lấy cổ anh, tiếng rên rỉ bật ra từ hơi thở gấp gáp khiến Kỷ Thời Đình càng thêm khó kiềm chế…
Anh thở dốc, khàn giọng rên lên một tiếng, chuyển sang hôn lên cổ và xương quai xanh của cô.
“Đừng…” Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí, hai tay chống lên ngực anh, cố gắng phớt lờ cảm giác xa lạ mà người đàn ông mang đến cho cô, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn: “Thời Đình, đừng…”
Kỷ Thời Đình hung hăng cắn một cái lên dái tai cô, sau đó ngẩng đầu lên, đáy mắt đen kịt đã bị dục vọng chiếm giữ, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của người phụ nữ, giọng nói khàn đặc: “Là em chủ động đưa mình đến trước mặt anh.”
Diệp Sanh Ca thở hổn hển, trong mắt đã ngấn lệ, cô giãy giụa một chút, cố gắng đứng vững, nhưng Kỷ Thời Đình không chịu buông tay, vẫn hung hăng ép cô vào thân xe.
Tư thế này quá mức ám muội, cô bị ép phải vòng tay ôm lấy eo anh, thậm chí có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh.
“Em không phải…” Cô muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông lại một lần nữa phủ xuống.
Người phụ nữ mặc đồ ngủ ở nhà, bộ ngực mềm mại không có bất kỳ vật cản nào, khi Kỷ Thời Đình áp vào cô, lồng ngực gần như có thể phác họa ra hình dáng của cô, lòng bàn tay nóng bỏng của anh không nhịn được luồn vào trong vạt áo cô, sau đó nắm chặt lấy.
Diệp Sanh Ca bị hành động tấn công bất ngờ của anh khiến toàn thân mềm nhũn, sức lực đẩy anh ra càng thêm yếu ớt, hơn nữa vì vết thương của anh nên cô cũng không dám dùng sức quá mạnh, cứ như vậy bị người đàn ông áp vào thân xe tùy ý bắt nạt.
Qua một lúc lâu, Kỷ Thời Đình đột nhiên bế cô lên, hơi thở nóng bỏng khàn đặc phả vào tai cô: “Về phòng em, hay là lên xe?”
Diệp Sanh Ca thở hổn hển không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.
“Cả hai đều không muốn?” Anh khàn giọng cười khẽ, “Vậy thì… đến khách sạn?”
“Kỷ Thời Đình…” Cô khàn giọng gọi tên anh, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức đáng thương, còn mang theo sự cầu xin nồng đậm.
Hơi thở nặng nề của người đàn ông hơi dừng lại, sau đó, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Diệp Sanh Ca đặt chân xuống đất, cả người vẫn bị người đàn ông ôm trong lòng, anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen kịt dục hỏa mãnh liệt, khiến trái tim Diệp Sanh Ca như bị bóp nghẹt.
Người đàn ông này tuy mạnh mẽ bá đạo trên giường, nhưng… anh cũng hiếm khi nào nôn nóng, khó kiềm chế như vậy.
“Anh…” Cô khẽ cúi đầu, tránh né ánh mắt của anh, “Anh đến từ lúc nào vậy?”
“Đương nhiên là sau khi hẹn hò xong thì đến đây.” Anh cười một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai lạnh lùng, “Em không cần lo lắng, anh đã đưa người ta về nhà an toàn, sau đó mới tiện đường lái xe đến đây. Anh còn chưa kịp hút hết một điếu thuốc.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất