Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Hai ngày nay, Thượng Thiên Ý dẫn nghệ sĩ đến thành phố khác tham gia hoạt động, cho nên trong nhà chỉ có Diệp Sanh Ca và Lâm Nhiễm.
Sau khi Diệp Sanh Ca ngủ, Lâm Nhiễm cũng không dám đi đâu, chỉ ngồi bên cạnh trông chừng cô.
Một lúc sau, Lâm Nhiễm nghe thấy tiếng chuông cửa.
Lâm Nhiễm có chút buồn bực, anh Thiên Ý phải ngày mai mới về, cô cũng không đặt đồ ăn hay chuyển phát nhanh… Nghĩ vậy, cô vẫn đi ra khỏi phòng, đi đến cửa, hỏi: “Ai vậy?”
“Là tôi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía bên kia cánh cửa.
Lâm Nhiễm giật thót tim, vội vàng mở cửa: “Anh Kỷ, sao anh lại đến đây?”
“Sanh Ca đâu?” Người đàn ông bước vào trong.
“Chị Sanh Ca đã ngủ rồi… ở trong căn phòng kia…” Lâm Nhiễm theo bản năng chỉ tay.

Trong phòng, người phụ nữ nằm trên giường, tay chân đều bị trói chặt.
Cảnh tượng này, Kỷ Thời Đình tuy đã lường trước được, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn khiến trái tim anh đau nhói, đồng tử co rút đến cực hạn.
Lâm Nhiễm đi theo sau, nhỏ giọng giải thích: “Anh Kỷ, như vậy chị Sanh Ca mới có thể ngủ ngon một chút, nếu không chị ấy căn bản không dám ngủ…”
Kỷ Thời Đình khẽ “Ừm” một tiếng, yết hầu chuyển động.
“Mỗi ngày cô ấy đều ngủ sớm như vậy sao?”
“Không phải… Hôm nay có lẽ là không được khỏe.” Lâm Nhiễm giải thích, “Nhưng mà chị Sanh Ca bình thường sinh hoạt rất đều đặn.”
Kỷ Thời Đình không nói gì, anh cúi người, đặt lên mi tâm đang nhíu chặt của người phụ nữ một nụ hôn nóng bỏng.

Đêm đã khuya.
Lâm Nhiễm vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy trong phòng Diệp Sanh Ca có động tĩnh, cô nhịn không được chạy vào: “Chị Sanh Ca?”
Diệp Sanh Ca vừa mới tỉnh dậy, thần sắc còn có chút mơ màng, nhìn cô một cái: “Chị ngủ bao lâu rồi?”
“Mới ba tiếng thôi.” Lâm Nhiễm nhìn thấy thần sắc của cô, liền thở phào nhẹ nhõm, đi tới giúp cô cởi trói, “Tối nay chị chưa ăn cơm, có muốn ăn chút gì rồi ngủ tiếp không?”
Diệp Sanh Ca gật đầu: “Ừm, em về phòng trước đi, lúc nào chị muốn ngủ thì sẽ gọi em.”
“Vâng.” Lâm Nhiễm đáp một tiếng, ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Diệp Sanh Ca xuống giường rót nước uống, xoay người nhìn thấy đồng hồ treo tường trong phòng khách, trong lòng không khỏi giật mình.
Mười một giờ rồi.
Lúc này, Kỷ Thời Đình đang ở đâu?
Phòng cũng đã đặt… Anh ấy còn có thể ở đâu chứ?
Diệp Sanh Ca ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, rõ ràng là cô kiên quyết đẩy người đàn ông này ra, kết cục này cô sớm nên lường trước được, không phải sao?
Cô cười chua xót, bưng ly nước đi ra ban công, muốn hóng gió cho tỉnh táo một chút.
Thế nhưng khi cô đứng ở ban công nhìn xuống, lại nhìn thấy một chấm lửa di động.
Cô khẽ giật mình, chớp chớp mắt, sau khi đã thích ứng với bóng tối, cảnh tượng dưới lầu cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt cô.
Thân hình cao lớn của người đàn ông dựa vào thân xe, dường như đã đợi rất lâu rồi, chấm lửa kia chính là ánh lửa từ điếu thuốc anh đang kẹp trên tay.
Diệp Sanh Ca không nhìn rõ ngũ quan của anh, bởi vì nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của cô.
Hai tay cô run rẩy không cầm nổi ly nước, trước khi lý trí kịp kiểm soát cơ thể, bản năng đã thúc giục cô xoay người lao ra ngoài, chạy như bay xuống lầu – cô thậm chí còn không kịp đi thang máy.
Chờ đến khi cô lao đến trước mặt người đàn ông, cả người thở hổn hển, không chỉ thở hổn hển, mà còn run rẩy dữ dội.
“Anh…”
Kỷ Thời Đình dứt khoát ném tàn thuốc xuống đất, sau đó hung hăng ôm chặt cô vào lòng, hôn thật sâu…
(Hôm nay đăng đến đây thôi~ Ngày mai có khả năng cao là có phúc lợi, mọi người hiểu mà…)

Ads
';
Advertisement