Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình không mấy bận tâm, anh vẫn dán chặt ánh mắt vào mấy tấm ảnh. Sau khoảng ba bốn giây, anh mới tắt điện thoại ngẩng đầu lên với nét mặt lạnh nhạt như trước: “Sao cô lại ở đây?”
Người đến là Tạ Tư Ỷ, cô cả nhà họ Tạ cũng là con gái riêng của Hứa Thiều Khanh.
Tạ Tư Ỷ trang điểm tinh tế. Cô ta mặc bộ vest công sở thanh lịch, nở nụ cười thân thiện: “Chị đến đây gặp khách hàng. À đúng rồi, hôm qua mẹ còn bảo đã lâu rồi không gặp em, khi nào em về nhà họ Tạ chơi một chuyến?”
“Không rảnh.” Giọng Kỷ Thời Đình càng lạnh lẽo hơn: “Chị nói với bà ấy tôi sống rất tốt, không cần phải lo lắng.”
“Thời Đình.” Giọng Tạ Tư Ỷ có chút trách móc nhẹ: “Mẹ thật sự rất nhớ em đấy. Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của em mà.”
“Chị Tạ này, chúng ta không phải người thân, chị dựa vào đâu mà nói những lời này?” Kỷ Thời Đình nhếch mép, giọng nói pha chút châm chọc.
Tạ Tư Ỷ thoáng có chút lúng túng nhưng rất nhanh đã mỉm cười: “Chị biết em không muốn nhận người chị gái này, nhưng ít nhất chúng ta cũng xem như bạn bè chứ? Chị chỉ hy vọng em và mẹ đều sống tốt.”
“Tôi đã nói là tôi sống rất tốt rồi.” Kỷ Thời Đình hơi thiếu kiên nhẫn: “Xin lỗi tôi đang bận.”
“Thời Đình.” Tạ Tư Ỷ dường như có chút nóng vội bước nhanh lên vài bước, nắm lấy cánh tay Kỷ Thời Đình: “Em đừng như vậy. Chị biết em luôn trách chị cướp mất mẹ của em, nhưng đó thật sự không phải là ý của chị, hơn nữa…”
“Xin chị bỏ tay ra.” Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Thời Đình vang lên: “Hơn nữa chị nghĩ nhiều quá rồi.”
Đối với anh, Hứa Thiều Khanh chỉ là một người xa lạ, anh không có hứng thú diễn vở kịch mẹ con tình sâu nghĩa nặng, càng không có tâm tư trách móc bà ấy.
Chỉ là người chị gái tự xưng – Tạ Tư Ỷ này diễn hơi lố lăng.
Khuôn mặt Tạ Tư Ỷ thoáng hiện vẻ lúng túng, cô ta do dự một chút rồi buông tay ra.
“Chị nghe được cuộc trò chuyện của mẹ và ông nội, họ đều rất lo lắng cho chuyện hôn sự trọng đại của em. Thời Đình à, nếu em có tin vui nhất định phải báo cho chị và mẹ biết.” Tạ Tư Ỷ cố gắng xoa dịu bầu không khí.
“Được.” Kỷ Thời Đình nhếch môi mỉa mai: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Tạ Tư Ỷ đỏ mặt gượng cười: “Đương nhiên rồi.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng thu hồi ánh mắt rồi sải bước rời đi.
Tạ Tư Ỷ nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông, trên mặt thể hiện rõ sự thất vọng.
Cô ta đan hai tay vào rồi nhẹ nhàng đưa lên môi, đầu mũi dường như vẫn còn vương vấn hơi thở đặc trưng trên người anh.
Vừa rồi khi đến gần, trong lúc lướt qua cô ta đã nhìn thấy màn hình điện thoại của anh.
Nếu cô ta không nhìn nhầm thì đó là hình một người phụ nữ.
Từ bao giờ mà tảng băng ngàn năm như anh lại chăm chú nhìn người phụ nữ khác nhiều hơn một giây?

Kỷ Thời Đình đến phòng vệ sinh thì thấy Kiều Nghiễn Trạch đang hút thuốc.
“Sao trước đây tôi không biết cậu lại là một kẻ si tình như vậy nhỉ.” Kỷ Thời Đình mỉa mai.
Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười: “Không chỉ mỗi cậu đâu, đến bản thân tôi cũng không ngờ tới.”
Bị một người phụ nữ đá thôi mà, anh ta bị đá nhiều lần rồi, lần này có đáng là gì sao?
Nhưng hết lần này đến lần khác, cứ nhớ lại là anh ta thấy khó chịu.
“Rốt cuộc cô ấy có gì tốt vậy?” Kỷ Thời Đình suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Kiều Nghiễn Trạch im lặng một hồi rồi khẽ cười khẩy: “Ngủ với nhau rất sướng.”
Kỷ Thời Đình trầm ngâm tỏ vẻ đã hiểu.
“Vậy thì cướp lại.” Anh thờ ơ đưa ra lời khuyên.
“Trái tim người ta đã không còn ở chỗ tôi thì cướp về có ý nghĩa gì?”
“Không phải chỉ vì ngủ rất sướng thôi sao.” Kỷ Thời Đình liếc nhìn anh ta: “Trái tim có ở hay không cũng đâu quan trọng?”
Kiều Nghiễn Trạch sững sờ.
“Mẹ kiếp, sao tôi lại thấy cậu nói có lý nhỉ?”.

Ads
';
Advertisement