Người phụ nữ trong ảnh diện một bộ cung trang màu tím nhạt, búi tóc cao để lộ vầng trán đầy đặn và những đường nét hoàn hảo không tì vết, vẻ đẹp ấy rực rỡ đến chói mắt.
Đôi mắt ấy như muốn khóc, chất chứa muôn vàn cảm xúc, tựa như có thể hút hồn người đối diện.
Rõ ràng chỉ là một biểu cảm đơn giản nhưng toàn thân cô như toát ra một sức hút vô song khiến người ta không thể rời mắt.
Kỷ Thời Đình không khỏi nuốt nước bọt, đầu ngón tay khẽ lướt trên đôi môi người phụ nữ trong ảnh.
Đi công tác một tuần bận rộn với hàng tá công việc, anh ngỡ rằng những rung động mà người ấy mang đến đã tan biến.
Thế nhưng, chỉ một bức ảnh đã khiến anh nhớ lại cảm giác khi chạm vào cô, cảm giác quen thuộc ấy bỗng chốc trỗi dậy khiến anh vô cớ cảm thấy nóng ran.
Hơn nữa…
Ánh mắt anh lại một lần nữa dán chặt vào bức ảnh, đáy mắt tối sầm lại.
Người phụ nữ này khi hóa thân vào vai diễn dường như còn trở nên quyến rũ hơn gấp bội.
“Thời Đình.” Kiều Nghiễn Trạch cười cười rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh cụng ly với anh: “Cậu lại đang ngẩn ngơ cái gì thế?”
Kỷ Thời Đình cất điện thoại, lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu như muốn dùng nó để áp chế cảm giác nóng ran trong người.
“Cậu tìm đâu ra mấy người này thế?” Anh thản nhiên lên tiếng với giọng nói khàn khàn.
Kiều Nghiễn Trạch nhìn về phía đám công tử đang vui chơi, nhếch mép nói: “Ít ra cũng náo nhiệt hơn một chút, phải không?”
Kỷ Thời Đình hơi cau mày: “Trước đây lúc nào muốn náo nhiệt, chẳng phải cậu đều gọi phụ nữ đến sao?”
“Phụ nữ… Hừ.” Giọng Kiều Nghiễn Trạch có chút nặng nề sau khi nói ra mấy từ này, anh ta uống cạn ly cocktail: “Có đôi lúc tôi thật sự rất ghen tị với cậu đấy Thời Đình.”
Kỷ Thời Đình lạnh nhạt liếc nhìn anh ta. Trong ấn tượng của anh, Kiều Nghiễn Trạch lúc nào cũng mang nụ cười trên môi. Anh ta là con út nên được bố mẹ nuông chiều, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa gần như chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn hay thất bại nào.
Điều duy nhất có thể khiến anh ta chịu thua chính là phụ nữ.
Kỷ Thời Đình vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên tiếp lời: “Thật sao?”
“Ừ.” Kiều Nghiễn Trạch bỗng cười: “Ghen tị với sự vô tâm lạnh lùng của cậu, chưa bao giờ bị bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng.”
Vô tâm lạnh lùng là chuyện tốt sao?
Có đôi khi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Đáy mắt Kỷ Thời Đình thoáng hiện lên vẻ châm chọc, nhưng anh không nói gì thêm chỉ cụng ly với anh ta.
Ngu Thư Hàng đi tới gia nhập cùng hai người.
“Cậu say rồi đấy Nghiên Trạch.” Anh ta khẳng định.
“Có lẽ vậy.” Kiều Nghiễn Trạch hừ lạnh: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Sau khi Kiều Nghiễn Trạch rời đi, Ngu Thư Hàng ngồi xuống cạnh Kỷ Thời Đình thở dài: “Cậu biết đấy, lại là vì người phụ nữ tên Lê Dĩ Niệm kia.”
Kỷ Thời Đình thản nhiên ừ một tiếng: “Đoán ra rồi.”
“Nghe nói Lê Dĩ Niệm sắp kết hôn rồi, đối tượng của cô ấy là một lão già hơn sáu mươi tuổi.” Ngu Thư Hàng cười lạnh, không khỏi bất bình thay cho bạn mình: “Nhà họ Lê bán cô ấy được giá lắm.”
“Cậu khuyên Nghiên Trạch buông bỏ đi.” Kỷ Thời Đình đứng dậy: “Chia tay cũng gần một năm rồi còn lưu luyến mãi thế làm gì.”
Ngu Thư Hàng cũng cười khổ: “Cũng chỉ có cậu mới có thể dễ dàng nói ra lời này như vậy.”
Kỷ Thời Đình không phủ nhận, chỉ mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Anh xoay xoay điện thoại vài vòng trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở nó ra.
Từ Hướng Kiệt lại gửi thêm mấy bức ảnh mới.
Nhìn thẳng thì đoan trang, nhìn nghiêng lại toát lên vẻ thanh lịch, cúi đầu thì dịu dàng, phải nói là khả năng biến hóa của người phụ nữ này rất giỏi.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm, yết hầu lại bất giác cuộn lên.
“Thời Đình.” Lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên sau lưng anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất