Trước đây dường như cũng vậy, anh luôn vô cớ tức giận, khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi.
Mãi về sau cô mới hiểu, lý do anh giận cô ngày ấy, đều vì cảm thấy cô không quan tâm đến anh đủ nhiều.
Nhưng bây giờ… lại là vì sao?
Diệp Sanh Ca vẫn không hiểu rõ, nhưng sức mạnh của thói quen khiến cô ngay lập tức quay người đi sang phòng bên cạnh—dù anh có giận hay không, làm theo lời anh luôn là điều đúng đắn.
Phòng bên cạnh chính là nơi y tá Tiểu Trần chăm sóc Kỷ Thời Đình. Vừa nhìn thấy cô ta, Diệp Sanh Ca đã cảm thấy tâm trạng tồi tệ.
Dù vậy, y tá Tiểu Trần vẫn rất tận tâm, không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Sanh Ca, khi nghe cô nói xong, lập tức đi đến nhà ăn chuẩn bị bữa khuya.
Diệp Sanh Ca nhanh chóng quay lại, khẽ nói: “Tiểu Trần đã đi chuẩn bị rồi, bữa khuya sẽ được mang đến ngay.”
Cô đứng cách đuôi giường khoảng nửa mét.
Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao gầy yếu của cô, trong mắt đen thoáng hiện lên những cảm xúc khó diễn tả.
“Ngồi xuống.” Giọng anh khàn khàn hơn.
Diệp Sanh Ca gật đầu, quay người đi về phía chiếc ghế sofa bên cạnh.
“Anh bảo em ngồi cạnh anh.” Thấy vậy, đôi mắt anh càng lộ rõ vẻ giận dữ.
Diệp Sanh Ca sững người.
Anh bảo cô ngồi ở mép giường.
Ban ngày khi cô ngồi đó, cô không thấy có gì không ổn, dù sao lúc đó ngoài phòng bệnh cũng có nhiều người. Nhưng bây giờ, hành lang ngoài kia vắng tanh, lúc nãy cô ra ngoài cũng không thấy bóng dáng Phong Cảnh đâu.
Hơn nữa, ban đêm dễ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm và yếu đuối. Cô sợ rằng chỉ cần cô lơ đễnh hay chợp mắt, nhân cách thứ hai sẽ xuất hiện.
“Em cần anh nhắc lần thứ ba không?” Sự do dự của cô khiến ánh mắt anh càng thêm u ám.
Diệp Sanh Ca thấy tim mình thắt lại, gần như theo phản xạ mà bước tới. Cô chỉ có thể tự trấn an rằng đã đến đây rồi, sợ hãi vào lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao, lát nữa cô còn phải giúp anh thay thuốc.
Chỉ cần cô tập trung, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Khi Diệp Sanh Ca ngồi xuống bên cạnh anh, cô không khỏi cảm thấy bực bội vì mình vẫn còn nhu nhược như thế này: “Chẳng phải lát nữa anh sẽ ăn khuya sao, em ngồi đây sẽ cản trở anh đấy.”
“Ừ, cùng ăn với anh.” Giọng anh dịu lại.
“Em không đói.” Cô lắc đầu.
“Không đói cũng phải ăn.” Anh cứng rắn nói, “Anh thích phụ nữ đầy đặn hơn một chút, em gầy quá, ôm vào cứng cả tay.”
Diệp Sanh Ca cắn môi, không nhịn được phản bác: “Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh thích kiểu phụ nữ nào, liên quan gì đến em.”
Kỷ Thời Đình không nói gì, ánh mắt càng trở nên sâu lắng.
Diệp Sanh Ca bị ánh nhìn chăm chú của anh làm cho không thoải mái, bèn nói một cách không phục: “Trước đây anh chưa bao giờ nói thích phụ nữ đầy đặn, em vẫn luôn gầy thế này mà.”
Để lên hình đẹp, là một diễn viên, cô phải duy trì vóc dáng mảnh mai.
“Không thể nào.” Anh khẽ cười khẩy, “Em đừng nghĩ anh mất trí nhớ là có thể lừa gạt anh.”
Diệp Sanh Ca lập tức nghẹn lời. Nghĩ kỹ lại, mấy ngày nay cô hầu như không ăn uống gì, gầy đi trông thấy, không trách anh lại chê.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Trần đẩy xe thức ăn vào, giúp Kỷ Thời Đình nâng bàn trước mặt lên, sau đó bày từng món lên bàn.
“Anh Kỷ, anh dùng từ từ nhé.” Cô ngượng ngùng nhìn Kỷ Thời Đình.
Nhưng lần này, vị “Anh Kỷ” dịu dàng không đáp lại cô chút nào, chỉ khẽ gật đầu, Tiểu Trần thất vọng rời đi.
Thấy vậy, tâm trạng Diệp Sanh Ca có chút dễ chịu hơn, cô cầm lấy dụng cụ ăn: “Tay anh vẫn chưa tiện cử động, để em đút anh ăn.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất