Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Dưới lầu quả nhiên có một chiếc xe Lincoln đang đậu, người lái xe là Phong Cảnh.
Khi Diệp Sanh Ca mở cửa xe và ngồi vào, tim cô vẫn đập thình thịch.
Cuộc gọi giữa cô và Kỷ Thời Đình chỉ kéo dài không quá năm phút, vậy mà xe đã đến rồi, điều này có nghĩa là người đàn ông này đã tính toán từ trước. Anh gọi điện cho cô, chính là muốn dụ cô đến đây.
Trong lòng cô trào dâng một cảm giác phức tạp, khiến cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Trên đường đi, cô đầy mong đợi, nhưng khi xe đến bệnh viện Tĩnh An, cô lại đột nhiên cảm thấy chùn bước.
Cô làm như vậy, thực sự đúng sao?
Phong Cảnh đã xuống xe, mở cửa cho cô: “Thiếu phu nhân, chúng ta đến rồi.”
Thiếu phu nhân… Có lẽ thuộc hạ của Kỷ Thời Đình vẫn chưa biết rằng cô và Kỷ Thời Đình sắp ly hôn nhỉ.
Nhưng cách xưng hô này lại khiến cô bỗng nhiên có thêm chút can đảm.
Ít nhất bây giờ, cô và anh vẫn là vợ chồng. Làm vợ, chăm sóc chồng bị thương chẳng phải là điều hiển nhiên sao.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca xuống xe, đi theo Phong Cảnh vào trong bệnh viện.
Vào thời điểm này, bệnh viện rất yên tĩnh, cho đến khi cô đến trước cửa phòng bệnh của Kỷ Thời Đình, cũng không gặp ai.
Khi tay cô đặt lên tay nắm cửa, cô không khỏi hít một hơi sâu.
—Vì cô đã đến đây rồi, vậy thì đừng nghĩ đến những sự thật khiến cô đau lòng nữa.
Giây tiếp theo, Diệp Sanh Ca đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh quả nhiên chỉ có một mình Kỷ Thời Đình.
Anh ngồi trên giường bệnh, đang thao tác trên một chiếc máy tính bảng, ngón tay trượt thành thạo trên màn hình, thỉnh thoảng nhướn mày, dường như thấy điều gì đó thú vị.
Diệp Sanh Ca ngơ ngẩn nhìn anh, không nói gì, dường như chỉ cần nhìn anh thôi, cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Kỷ Thời Đình dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lập tức khóa chặt lấy cô.
Diệp Sanh Ca theo phản xạ nín thở.
Từ khi anh mất trí nhớ, khí chất của anh đã thay đổi rõ rệt, khiến cô cảm thấy vừa lạ vừa quen. Lạ là ở chỗ sự lười nhác và thích thú mang chút bỡn cợt, quen là ở chỗ dưới sự bỡn cợt đó vẫn tồn tại sự mạnh mẽ và ham muốn kiểm soát không chấp nhận bị xem thường.
Nhưng, anh vẫn là Kỷ Thời Đình, đôi mắt đen đó vẫn sâu thẳm và kiên định như trước, sự thật này khiến lòng cô đau nhói, suýt nữa rơi lệ.
Kỷ Thời Đình đặt máy tính bảng sang bên cạnh, bỗng nhiên nhếch môi, giọng nói trầm khàn: “Lại đây.”
Diệp Sanh Ca bừng tỉnh, hơi do dự một chút, tiến lên vài bước, nhưng không tiến lại quá gần, như thể đang dè chừng điều gì đó.
“Thuốc đâu rồi.” Cô có chút căng thẳng, không kìm được liếm nhẹ môi, “Em thay thuốc cho anh.”
“Không vội.” Người đàn ông nói, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người cô.
Cô đang mặc một chiếc áo khoác màu hồng phấn, nhưng lại có vẻ hơi rộng, hai tay cô đút vào túi áo, để lộ một phần cổ tay mịn màng trắng trẻo, mảnh mai đến mức khiến người ta xót xa.
Yết hầu Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, ánh mắt vô thức trở nên sâu hơn.
Ban ngày cô không mặc áo khoác, vì vậy lúc đó anh không phát hiện ra cô đã gầy đi nhiều như thế này.
“Anh đói rồi.” Kỷ Thời Đình đột nhiên nói, “Sang phòng bên cạnh tìm Tiểu Trần, bảo cô ấy mang ít đồ ăn tối qua đây.”
Diệp Sanh Ca sửng sốt: “Đã mấy giờ rồi, anh vẫn chưa ăn tối sao?”
“Anh muốn ăn khuya, không được à?” Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Diệp Sanh Ca ngẩn người, không hiểu sao, cô lại cảm thấy người đàn ông này đang tức giận.
Nhưng chính Kỷ Thời Đình với thái độ như thế này lại khiến cô cảm thấy anh thật quen thuộc.

Ads
';
Advertisement