Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca hậm hực đẩy anh ra: “Đừng có động vào em!”
Người đàn ông giữ lấy cổ tay cô, giọng điệu hờ hững: “Em chưa thắt dây an toàn.”
“Em tự làm…”
“Đừng động.” Kỷ Thời Đình vừa nói vừa kéo dây an toàn qua: “cạch” một tiếng cài chặt.
Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người, một tay nâng cằm cô lên, giọng nói trầm ấm có chút vui vẻ: “Lại ghen rồi hả?”
“Em đang tức giận đấy.” Cô trừng mắt nhìn anh.
Điều cô lo lắng nhất trước đây chính là sự biết ơn và áy náy của Kỷ Thời Đình dành cho Lăng Vũ Đồng, quả nhiên vừa rồi người đàn ông này đã dao động.
“Anh không thể nào để em từ bỏ vai diễn được.” Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi: “Nếu không em mà ghen lên thì anh không chịu nổi đâu.”
Diệp Sanh Ca đỏ mặt. Không biết có phải do bị người đàn ông này dung túng quá hay không mà bây giờ cô chẳng còn chút áp lực tâm lý nào khi ghen tuông nữa.
Có lẽ là vì cô tin chắc rằng anh sẽ không tức giận mà còn tìm cách dỗ dành cô nên bất giác cô mới làm nũng.
“Thật ra, em thà rằng cô ta chọn ở lại, để em rút lui còn hơn.” Diệp Sanh Ca đột nhiên nói nhỏ.
Kỷ Thời Đình ngạc nhiên nhướng mày: “Tại sao?”
Anh cứ tưởng rằng những lời cô nói với Lăng Vũ Đồng vừa rồi chỉ là lùi một bước để tiến ba bước, ép Lăng Vũ Đồng chủ động rút lui.
“Như vậy thì anh sẽ không cần phải áy náy với cô ta nữa.” Diệp Sanh Ca tựa đầu vào vai người đàn ông: “Đổi với vai nữ chính này, em thấy rất đáng giá.”
Kỷ Thời Đình sững người, đưa tay ôm chặt lấy cô.
“Nói như vậy…” Anh nhếch môi khàn giọng nói: “Trong lòng em, anh còn quan trọng hơn cả sự nghiệp của em sao?”
“Hả? Không phải đâu.” Cô lập tức ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn anh: “Cơ hội đóng phim nhiều lắm, phim hay cũng không ít, lần này không đóng được thì còn lần sau. Hơn nữa nếu em từ bỏ vai diễn, anh sẽ áy náy với em, đến lúc đó, chẳng phải anh sẽ tìm cách giành lấy cơ hội tốt hơn cho em sao? Dù sao thì em thà rằng anh áy náy với em, còn hơn là áy náy với người khác.”
Cô hùng hồn nói với vẻ mặt như thể đã tính toán đâu ra đấy.
Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, ánh mắt có chút vui vẻ, thản nhiên “ừ” một tiếng: “Nói rất có lý.”
“Vốn dĩ là vậy mà.” Cô long lanh chớp mắt nhìn anh: “Vậy… bây giờ cô ta đã rút lui rồi, anh có thấy áy náy với cô ta hơn không?”
“Không.” Người đàn ông khẽ cười trả lời rất nhanh.
“Nhưng cô ta nói, lần này cô ta làm vậy là vì anh.”
“Anh không nhận.” Anh nói rồi đưa đầu ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô, đáy mắt cuồn cuộn dòng cảm xúc khó tả: “Bây giờ thì hài lòng chưa?”
Diệp Sanh Ca hừ một tiếng và không nói gì.
“Những gì anh nợ cô ta sẽ dùng thứ khác để bù đắp.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt rất chăm chú: “Em không cần phải lo lắng một ngày nào đó anh sẽ hy sinh em để bù đắp cho cô ta.”
“Nhưng mà…”
“Hay nói cách khác.” Người đàn ông ngắt lời cô, vẻ mặt trở nên sâu xa: “Em không tin tưởng anh?”
Diệp Sanh Ca bỗng chốc cứng họng.
Cô cúi đầu cắn một cái vào cổ tay người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do anh cứ dây dưa duy trì mối quan hệ mập mờ với người yêu cũ, lần nào cũng phải để em ra mặt thu dọn tàn cuộc! Còn dám trách em không tin tưởng anh!”
“Dây dưa, duy trì quan hệ mập mờ với người yêu cũ?” Kỷ Thời Đình bỗng bật cười, đưa tay véo má cô: “Em không thể ngụy biện như vậy được.”
“Em thích ngụy biện như vậy đấy.” Diệp Sanh Ca khẽ hừ nhẹ: “Muốn trách thì trách anh tự chuốc lấy đi!”
Đều là do anh tự chuốc lấy cả.

Ads
';
Advertisement