Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca nháy mắt với Kỷ Thời Đình một cái.
Kỷ Thời Đình hứng thú nhướng mày, không ngăn cản nữa.
Diệp Sanh Ca chuyển tầm mắt sang Lăng Vũ Đồng.
“Đương nhiên là thật.” Cô khẽ cười: “Chúng ta chắc chắn không thể hợp tôi tác, mà em cũng không muốn làm khó Kỷ Thời Đình, vì vậy, tôi sẽ chủ động nói với đạo diễn Trần để từ chối vai diễn.”
Lăng Vũ Đồng cắn chặt môi.
Hoá ra người phụ nữ này cố tình giả vờ rộng lượng trước mặt Thời Đình sao? Vậy có phải cô ta cũng nên…
Không được, cô ta không thể mắc lừa. Nói không chừng đây chính là mục đích của người phụ nữ này!
Nghĩ đến đây, Lăng Vũ Đồng cười lạnh: “Đây là do cô tự nói đấy nhé.”
“Đương nhiên, tôi sẽ chủ động gọi điện thoại cho đạo diễn Trần.” Diệp Sanh Ca không chút do dự đáp ứng: “Chỉ là, nếu Thời Đình đã lựa chọn để tôi cô rút lui, vậy thì, cái gọi là tình cảm giữa chị và anh ấy, có phải là có thể xoá bỏ được rồi không?”
Lăng Vũ Đồng biến sắc: “Cô có ý gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ.” Diệp Sanh Ca thản nhiên nhìn cô ta: “Lần này, Thời Đình đã chiều theo ý cô, từ nay về sau anh ấy sẽ không còn nợ nần gì cô nữa. Làm người phải biết đủ đi chứ, cô Lăng à.”
“Cô…” Lăng Vũ Đồng trừng mắt nhìn cô: “Cô đừng mơ tưởng hão huyền!”
Hoá ra đây mới là mục đích của cô sao?
“Nói như vậy nghĩa là cô định lần nào cũng lấy chút tình nghĩa năm xưa làm cớ để mưu cầu lợi ích cho bản thân sao?” Diệp Sanh Ca cố ý bóp méo dụng ý của Lăng Vũ Đồng, còn phối hợp thêm vẻ mặt thở dài cùng ánh mắt không tán thành: “Làm như vậy không tốt lắm đâu, cô Lăng à.”
“Cô ngậm máu phun người!” Lăng Vũ Đồng tức đến mức mặt đỏ bừng, cô ta theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang thản nhiên đứng một bên: “Thời Đình, em không phải có ý đó!”
Kỷ Thời Đình một tay ôm eo Diệp Sanh Ca một tay đút túi áo khoác, thản nhiên nói: “Vậy thì em hy vọng anh sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Em…” Lăng Vũ Đồng bỗng chốc nghẹn lời.
Nếu cô ta ở lại đoàn phim, điều đó có nghĩa là cô ta không thể nào lấy cớ tình cảm thanh mai trúc mã với Kỷ Thời Đình năm xưa để nói nữa.
Nhưng nếu cô rút lui, để Diệp Sanh Ca ở lại… thì cô ta lại không cam lòng.
“Cô Lăng, nếu cô đã do dự không quyết định được, vậy thì tôi sẽ thay cô quyết định vậy.” Diệp Sanh Ca cười tủm tỉm: “Tôi sẽ nói với đạo diễn Trần để từ chối vai diễn. Chỉ là từ nay về sau, hy vọng cô đừng xuất hiện trước mặt Thời Đình nữa…”
“Không cần!” Lăng Vũ Đồng gần như ngay lập tức đưa ra quyết định, cô ta dùng sức cắn chặt môi: “Tôi sẽ rút lui.”
Diệp Sanh Ca kinh ngạc nhướn mày.
Lăng Vũ Đồng nhìn lướt qua tư thế thân mật của hai người, chút đau đớn hiện lên trong đáy mắt.
Cô ta rất muốn bản thân có thể buông bỏ, nhưng mà… Vì Tiểu Tranh, dù thế nào cũng không thể nhận thua.
“Chỉ là…” Cô ta lại nhìn về phía Kỷ Thời Đình, giọng nói nghẹn ngào: “Thời Đình, lần này, em làm vậy là vì anh.”
Nói xong, cô ưỡn thẳng lưng xoay người đi về phía chiếc xe đối diện.
Diệp Sanh Ca không khỏi thở dài.
Kỷ Thời Đình khẽ cười thành tiếng, đưa tay xoa gò má cô: “Em đối phó với cô ta càng ngày càng thành thạo rồi đấy.”
Chỉ bằng vài ba câu nói đã khiến Lăng Vũ Đồng chủ động rút lui, xem ra cô đã nắm thóp tâm lý của Lăng Vũ Đồng rồi.
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh không nhẫn tâm chứ.” Diệp Sanh Ca nở nụ cười gượng gạo, đẩy cánh tay anh ra, đi vòng qua phía bên kia xe, mở cửa xe rồi lên xe.
Gương mặt không chút biểu cảm, rõ ràng là không vui.
Ý cười trong mắt Kỷ Thời Đình càng rõ, anh lên xe, thấy cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn nghiêng người tiến về phía cô.

Ads
';
Advertisement