Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, bất chợt buột miệng nói: “Phạt anh cả đời này không được bỏ rơi em, được không?”
Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi co lại.
Anh hít sâu rồi áp đầu lên trán cô, nói với giọng khàn khàn: “Đây không tính là trừng phạt. Sao em lại nghĩ anh sẽ để em đi tìm phi công trẻ khác chứ hả?”
Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
“Kỷ Thời Đình, tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Cô khẽ hỏi.
“Anh tốt với em sao?” Anh nhếch môi: “Chỉ có thể nói là em quá dễ thỏa mãn rồi.”
Diệp Sanh Ca bỗng chốc không biết nói gì.
“Vậy… Nếu như lúc trước anh cưới Lăng Vũ Đồng thì anh có đối xử với cô ấy tốt hơn không?” Cô không nhịn được hỏi tiếp.
“Không.” Người đàn ông vuốt ve cằm cô, bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Anh sẽ không cưới cô ta.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người: “Ý em là, nếu như lúc trước hai người không vì hiểu lầm mà chia tay…”
“Cũng sẽ không.” Giọng điệu anh dứt khoát: “Tuy rằng lúc trước anh đã đính hôn với cô ta, nhưng cũng chỉ là đính hôn mà thôi, đối với anh kết hôn với cô ta chỉ là một kế hoạch trong lịch trình, anh không hề mong đợi hay tưởng tượng gì cả, cho nên, khả năng lớn hơn là anh sẽ trì hoãn vô thời hạn.”
Nhịp tim Diệp Sanh Ca bỗng nhiên đập nhanh hơn, lời nói cũng bắt đầu ấp úng: “Vậy… Vậy anh kết hôn với em có mong đợi gì không?”
Người đàn ông dường như không hề bất ngờ khi cô hỏi câu này, anh nhìn cô thật lâu rồi khẽ gật đầu: “Có.”
Trong lòng Diệp Sanh Ca dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng rất nhanh đã đọc được điều gì đó từ trong đáy mắt mang theo một chút ý cười mờ ám của người đàn ông.
“Bởi… Bởi vì em giỏi chuyện ấy sao?” Giọng cô khô khốc.
Người đàn ông lại bật cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Không chỉ vậy.”
“Vậy… Vậy còn có gì nữa?” Không biết vì sao, cô bỗng nhiên cố chấp muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này.
“Diệp Sanh Ca.” Người đàn ông gọi tên cô, giọng nói trầm thấp: “Từ ngày cưới em, anh chưa từng có ý định buông tay. Dù cho có chuyện gì xảy ra.”
Trái tim Diệp Sanh Ca như bị thứ gì đó đánh trúng, cô cảm thấy sống mũi cay cay.
“Anh… Lúc đó rõ ràng anh không muốn cưới em mà.” Cô lắp bắp nói.
“Nhưng anh đã cưới em rồi, em chính là người của anh.” Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt đen láy với giọng điệu dỗi hờn: “Chẳng lẽ em còn chưa cảm nhận được điều đó sao?”
Diệp Sanh Ca phồng má… cô đã sớm cảm nhận được sức chiếm hữu mạnh mẽ đến nhường nào của anh rồi.
Nhưng mà, chỉ là chiếm hữu thôi sao?
“Cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Anh đưa tay luồn vào mái tóc cô, bỗng nhiên khẽ cười: “Hội chứng tiền kinh nguyệt của em cũng thật thú vị.”
Diệp Sanh Ca vùi mặt vào ngực anh, uất ức ‘ừ’ một tiếng.
Kỷ Thời Đình lại bật cười. Tối nay cô giống như một cô gái nhỏ đang yêu, cố chấp đòi hỏi lời hứa từ anh.
Anh bỗng nhiên nhận ra, có lẽ bản thân đã âm thầm chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cô, chỉ là người phụ nữ này không muốn thừa nhận mà thôi.
Nghĩ đến đây, anh cúi đầu hôn lên mắt cô thật lâu: “Còn giận không hả?”
“Không giận nữa.” Cô ngẩng đầu lên, vẻ chán nản ban nãy dường như đã tan biến hết: “Em cũng sẽ không rời xa anh.”
Cô thầm nghĩ, bất kể việc xóa bỏ vết bớt có hậu quả gì, chỉ cần không làm tổn thương đến anh thì cô đều mặc kệ.
Cô muốn ở bên người đàn ông này, cô muốn sinh con cho anh.

Ads
';
Advertisement