Nhìn thấy động tác đấm giường của cô, người đàn ông khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”
Diệp Sanh Ca giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “À… Không có gì, vừa xem được một tin tức rất bực mình, anh xong việc rồi sao?”
Anh đáp lại nhạt nhẽo, tiện tay cởi áo khoác bước về phía cô, cúi người hôn nhẹ lên môi, giọng nói trầm xuống: “Anh đi tắm.”
Gò má Diệp Sanh Ca ửng hồng, bờ môi khẽ động, đang suy nghĩ xem có nên nói cho anh biết về cuộc điện thoại của Quân Hoa hay không, thì người đàn ông đã xoay người bước vào phòng tắm.
Cô thở dài, ngửa mặt nằm trên giường.
Xem ra cô vẫn phải tìm cơ hội gặp mặt Quân Hoa, trước tiên phải làm rõ mọi chuyện đã.
Chỉ là, nếu việc xóa bỏ vết bớt thật sự có hậu quả gì đó không tốt… vậy thì cô và Kỷ Thời Đình phải làm sao?
Hai người bọn họ khó khăn lắm mới đi đến được bước này, tuy rằng còn chưa thể nói là yêu nhau, nhưng ít nhất có thể làm một đôi vợ chồng bên nhau. Thế nhưng, cô và Kỷ Thời Đình gặp gỡ được là bởi vì vết bớt này, chẳng lẽ cũng bởi vì vết bớt này mà chia tay sao?
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hai chữ chia tay, Diệp Sanh Ca đã cảm thấy khó thở.
Thôi thì đừng tự dọa mình nữa, có lẽ cô hoàn toàn có thể gánh vác được hậu quả kia?
Nghĩ đến đây, cô dần dần bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Kỷ Thời Đình từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm dạng chân dạng tay trên giường, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, khóe môi khẽ cong lên.
Thế là người đàn ông bước đến mép giường, đưa tay nắm lấy mắt cá chân cô kéo mạnh một cái, kèm theo một tiếng thét chói tai, người phụ nữ đã bị anh kéo vào lòng.
Diệp Sanh Ca đưa tay ôm lấy cổ anh, mở to mắt nhìn anh.
“Lơ đễnh cái gì vậy, hử?” Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.
“Em… Em đang u sầu.” Cô chớp chớp mắt: “Vừa rồi em chưa kịp nói cho anh biết, em… Hôm nay cơ thể em không tiện, cho nên…”
Nói xong, cô ngượng ngùng cúi đầu.
Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, có chút không vui: “Thật sao?”
Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa: “Em cũng đâu muốn thế, em còn tưởng tối nay có thể xóa bỏ hoàn toàn vết bớt chứ, ai ngờ…”
Cô thở dài, vẻ mặt buồn bã trên mặt là thật.
Kỷ Thời Đình khẽ cười thành tiếng: “Xem ra không ngủ được với anh khiến em rất thất vọng.”
“Đúng vậy.” Cô uể oải nói, cằm tựa vào vai anh.
“Vài ngày nữa anh bù cho em.” Giọng anh trầm thấp, cắn nhẹ lên tai cô: “Cho nợ trước đã, được không?”
“Ừm…” Diệp Sanh Ca khẽ đáp.
Kỷ Thời Đình nhạy bén nhận ra tâm trạng cô không vui, đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Sanh Ca nghiêm túc nhìn anh: “Đây là hội chứng tiền kinh nguyệt của em, là tự nhiên cảm thấy không vui. Ví dụ như, nghĩ đến việc anh từng có một vị hôn thê, em đột nhiên cảm thấy không vui.”
“Ồ.” Trong mắt Kỷ Thời Đình thoáng có ý cười, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì: “Trước đó là ai nói chuyện đã qua thì không cần thiết phải so đo nữa hả?”
“Trước đó là ai chỉ muốn em để tâm chứ?” Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh.
“Phản ứng của em có vẻ hơi chậm rồi đấy.” Kỷ Thời Đình ôm cô nằm xuống, đè lên người cô, cười nhạt: “Bây giờ mới bắt đầu ghen hử?”
Diệp Sanh Ca hừ lạnh: “Không phải tại anh à, dù sao thì hộp Pandora là do anh cố ý mở ra.”
Kỷ Thời Đình nhìn bộ dạng không chịu bỏ qua của cô nhưng tâm trạng lại càng thêm vui vẻ: “Vậy em định trừng phạt anh thế nào đây hả?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất