Mặc dù Diệp Sanh Ca không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới ngồi lên đùi anh.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô: “Mấy ngày không gặp, em có nhớ anh không?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn có chút uể oải, không hiểu sao lại khiến người ta say đắm đến vậy.
Diệp Sanh Ca đỏ mặt, gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là nhớ, nhớ muốn chết, cho nên em mới quay về đây mà!”
Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô. Không biết có phải ảo giác của anh hay không, mà người phụ nữ này còn thu hút hơn cả lần đầu anh gặp cô.
Ngũ quan của cô rất tinh xảo và quyến rũ, nhưng trước đây chỉ là tinh xảo mà thôi, còn hiện tại lại toát ra thêm vài phần thanh tao, kiều diễm và nét phong tình rất tự nhiên, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra sự thay đổi này.
Lúc trước Tiêu Duệ Lãng tiếp cận cô chắc chắn là vì muốn nhắm vào anh, nhưng mà tên đó thật sự không có chút ý đồ gì với cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên một cảm giác tức giận khó tả.
Diệp Sanh Ca nhìn thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên u ám, thì trong lòng có chút bất an, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy anh?”
Người đàn ông không nói gì, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô.
…
Gia đình Quân Hoa đã chuyển vào phủ đệ của Chấp chính quan Dương Thành.
Ở sân trước, Tạ Tư Ỷ cúp điện thoại, mỉm cười nhìn Lăng Vũ Đồng bên cạnh: “Yên tâm, người đi làm giám định là ông nội nhà họ Kỷ, ông ấy mong có chắt đến phát điên rồi, cho nên ông ấy tuyệt đối sẽ không thể nào không nhận Tiểu Tranh.”
“Đợi đến khi có kết quả giám định, ông ấy chắc chắn sẽ gây áp lực cho Thời Đình chứ?” Lăng Vũ Đồng hỏi.
Tạ Tư Ỷ gật đầu: “Đương nhiên, với thân phận của cô, ông nội không thể nào cướp Tiểu Tranh đi được, ông ấy chỉ có thể chấp nhận cả hai mẹ con cô.”
“Chỉ sợ Thời Đình sẽ không đồng ý thôi.” Lăng Vũ Đồng cười khổ một tiếng, vẻ mặt có chút tiều tụy: “Có lúc tôi nghĩ hay là cứ bỏ cuộc đi, dù sao tôi cũng sống rất tốt khi mang theo Tiểu Tranh.”
“Không được, cô không thể bỏ cuộc.” Tạ Tư Ỷ nắm chặt tay cô ta: “Cô mới là người yêu thanh mai trúc mã của Thời Đình, hai người còn có một đứa con trai, cho dù anh ta không còn yêu cô nữa, nhưng hai người vẫn còn tình nghĩa thuở thiếu thời. Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy người phụ nữ kia vênh váo đắc ý sao?”
Lăng Vũ Đồng cắn môi, nhưng không đáp lại câu hỏi của cô ta mà đứng dậy: “Tôi đi xem Tiểu Tranh.”
Tiểu Tranh đang vẽ tranh trong thư phòng của Quân Hoa.
Mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng Quân Hoa luôn đối xử rất tốt với đứa cháu ngoại trên danh nghĩa này. Xử lý xong công việc, ông ta vội đi tới, thích thú xem tác phẩm của cậu bé.
“Cháu đang vẽ gì vậy?”
“Vẽ vở kịch hôm nay ạ.” Cậu bé lẩm bẩm: “Đây là mẹ và con.”
Cậu bé biết chữ không nhiều cho nên mỗi ngày sau khi diễn xong, cậu đều sẽ vẽ lại những gì mình nhớ được. Đây là cách cậu bé luyện tập diễn xuất khi còn nhỏ.
Quân Hoa nhìn người phụ nữ mặc cung trang trong bức tranh của Tiểu Tranh, ánh mắt có chút sâu xa: “Cháu biết người đóng vai mẫu phi của cháu là ai không?”
“Biết ạ, cô ấy tên là Diệp Sanh Ca.” Cậu bé nghiêm túc nói: “Cô ấy là vợ của chú Kỷ Thời Đình.”
Quân Hoa xoa đầu cậu bé, im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Cháu đã từng nhìn thấy cô ấy khi tẩy trang chưa?”
Tiểu Tranh ngẩn người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Nếu cháu đã từng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ có ấn tượng, ta nghe người ta nói, trên mặt cô ấy có một vết bớt rất lớn.” Quân Hoa nói rất chậm nhìn cậu bé.
Trong buổi tiệc rượu hôm đó, cô gái kia có vẽ một bông hồng đỏ trên mặt chắc chắn là để che đi vết bớt đó.
Nếu là người lớn, chắc chắn sẽ thắc mắc tại sao Quân Hoa lại biết trên mặt Diệp Sanh Ca có vết bớt, nhưng Tiểu Tranh còn nhỏ nên cậu bé không nghĩ nhiều như vậy, chỉ chớp chớp mắt, một lúc sau mới chợt ‘a’ một tiếng: “Đúng rồi ạ, cháu đã từng nhìn thấy một lần.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất