“Đây là… chị dâu sao?” Anh ta chớp chớp mắt, nhìn Diệp Sanh Ca, sau đó nhìn về phía Kỷ Thời Đình.
Ngoài tin đồn Kỷ Thời Đình có con riêng, còn có một tin đồn khác đó là Kỷ Thời Đình đã kết hôn.
Kỷ Thời Đình không để ý đến anh ta, mà quay sang nói với Diệp Sanh Ca bên cạnh: “Diệp Sanh Ca, đây là ông chủ của viện nghiên cứu này, Cố Dĩ Mặc.”
“Anh Cố, chào anh.” Diệp Sanh Ca mỉm cười với anh ta.
“Chị dâu khách sáo rồi.” Cố Dĩ Mặc như bừng tỉnh rồi cười ha ha: “Chị dâu à, tôi nói cho chị nghe, lão Kỷ đúng là đồ tồi! Thế mà lại dám giấu diếm chuyện có con riêng! Nếu chị muốn trả thù cậu ta thì cứ việc tìm đến tôi. Ở đây cái gì cũng có, muốn loại thuốc nào cũng có, muốn cho cậu ta không thể cử động hay là liệt nửa người, nếu hắn không được, tôi còn có cả thuốc bổ thận tráng dương, điều trị vô sinh hiếm muộn…”
“Xem ra năm sau cậu không muốn nhận tài trợ cho nghiên cứu nữa rồi.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.
Cố Dĩ Mặc lập tức im bịt.
Diệp Sanh Ca thầm líu lưỡi, xem ra phạm vi kinh doanh của vị Cố tiên sinh này rất rộng.
“Đưa báo cáo đây.” Kỷ Thời Đình liếc nhìn tờ báo cáo trên tay anh ta.
Cố Dĩ Mặc cung kính đưa tờ báo cáo giám định cho anh: “Đây, kết quả cho thấy người cung cấp mẫu vật không có quan hệ bố con.”
Nói cách khác, Tiểu Tranh và Kỷ Thời Đình thật sự không có quan hệ huyết thống sao?
Diệp Sanh Ca đến lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Thời Đình dường như cảm nhận được điều đó, anh vừa nhận lấy báo cáo giám định vừa nhìn cô với ánh mắt có chút trêu chọc: “Yên tâm rồi à?”
“Làm gì có, em vốn dĩ không hề lo lắng mà.” Cô cười híp mắt ôm lấy cánh tay anh.
“Ôi chao, lão Kỷ, cậu được lắm.” Cố Dĩ Mặc dụi mắt: “Thật sự là chị dâu rồi.”
Nhìn hai người tình tứ như vậy. Ban đầu anh ta nghe người ta đồn Kỷ Thời Đình kết hôn, còn tưởng là tin đồn thất thiệt, không ngờ lại là thật.
Kỷ Thời Đình mở báo cáo giám định ra xem lướt qua sau đó gập lại: “Cảm ơn cậu.”
Cố Dĩ Mặc cười tủm tỉm: “Không có gì. Nhưng mà tôi hơi tò mò, nếu đứa bé kia không phải con của cậu, vậy rốt cuộc là con ai? Không lẽ năm đó Lăng Vũ Đồng cho cậu đội nón xanh?”
Kỷ Thời Đình nhếch mép: “Xem ra kinh phí của cậu không hề eo hẹp, nếu đã như vậy, năm sau…”
“Lão Kỷ, không đúng, đại gia Kỷ, tôi sai rồi.” Cố Dĩ Mặc lập tức cười làm lành: “Ngài có việc gì cứ việc dặn dò.”
Diệp Sanh Ca nghe mà khóe miệng giật giật.
Kỷ Thời Đình không có tâm trạng đùa giỡn với anh ta, anh nhìn Diệp Sanh Ca: “Chúng ta đi thôi chứ?”
Diệp Sanh Ca gật đầu.
Lúc hai người đi ra ngoài, Cố Dĩ Mặc còn nhân cơ hội lén đưa cho Diệp Sanh Ca một tấm danh thiếp, Diệp Sanh Ca do dự một chút rồi nhận lấy.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình lập tức mang ý tứ sâu xa nhìn cô.
Cô ho khan một tiếng: “Em chỉ thuận tay nhận lấy thôi…”
“Không sao, anh ta là người đáng tin cậy, em có thể giữ lại số điện thoại của anh ta.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt cười: “Vì thuận tiện cho việc kinh doanh của anh ta, không có bí mật giới thượng lưu ở Dương Thành nào mà anh ta không biết, khi cần thiết thì anh ta rất hữu dụng.”
Diệp Sanh Ca hiểu ý gật đầu.
Hai người trở về biệt thự Thiên Phàm, cùng nhau ăn tối.
Kết quả giám định ADN cuối cùng cũng đã có, tảng đá lớn trong lòng Diệp Sanh Ca cũng hoàn toàn được buông xuống, vì vậy bữa tối này cô ăn rất thoải mái.
Đúng lúc này, điện thoại của Kỷ Thời Đình đặt trên bàn vang lên.
Anh liếc nhìn ID người gọi, nhướng mày, trực tiếp bật loa ngoài.
“Tiểu Tranh là con trai của cháu!” Giọng nói của ông lão vô cùng phấn khích: “Kết quả giám định ở chỗ ông đã có rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất