Khi Diệp Sanh Ca đến nơi, đã là tám giờ tối. Cô vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói sang sảng của ông nội vọng ra từ trong.
“… Là con trai ruột thịt, tại sao cháu lại không nhận? Ông không quan tâm cháu có lý do gì, dù sao ông chỉ tin kết quả giám định ADN!”
“Ông nội, hay là cháu đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa, mang về nuôi cho ông?” Kỷ Thời Đình nghiêm túc đề nghị.
“Cút! Cháu muốn chọc tức chết ông phải không!” Ông lão thở hổn hển, hẳn là đang rất tức giận.
Diệp Sanh Ca khẽ ho để nhắc nhở sự hiện diện của mình.
Hai người đang cãi nhau kịch liệt trong phòng khách cuối cùng cũng dừng lại. Kỷ Thời Đình hơi cau mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Sao về mà không báo trước một tiếng?” Người đàn ông bước về phía cô.
“Em muốn cho anh một bất ngờ mà.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, sau đó nhìn về phía ông lão: “Ông nội.”
“Ừ, về rồi đấy à.” Ông lão dịu giọng chào hỏi cô: “Sanh Ca, cháu đã gặp cậu bé Tiểu Tranh rồi chứ? Cháu thấy cậu bé thế nào?”
Diệp Sanh Ca gật đầu: “Một đứa trẻ ngoan, rất thông minh và đáng yêu ạ.”
Ông lão mỉm cười: “Phải không? Mấy hôm trước ông gặp cậu bé ở tiệc mừng thọ bảy mươi của lão Tôn, ông cũng thấy cậu bé rất được!”
Chỉ cần nghĩ đến việc đứa trẻ đó là cháu của nhà họ Kỷ, trong lòng ông lão lại cảm thấy ấm áp. Ông mong ngóng chắt trai lâu như vậy, đột nhiên lại xuất hiện một đứa trẻ lớn như vậy, lại còn thông minh, đáng yêu, đẹp trai, làm sao ông không kích động cho được?
Vì vậy, ông không nhịn được mà gọi điện thoại cho Kỷ Thời Đình, kết quả là thằng nhóc này vẫn giữ thái độ dửng dưng như không.
Ông lão tức giận đến mức phải chạy đến biệt thự Thiên Phàm để chặn người. Kỷ Thời Đình vừa tan làm về đã bị chặn lại ngay tại chỗ.
Chính vì vậy mới có cảnh tượng mà Diệp Sanh Ca vừa chứng kiến.
“Dù cậu bé có tốt đến đâu cũng không mang họ Kỷ.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn ông: “Ông đừng làm loạn nữa.”
Ông lão lại bị chọc tức đến mức suýt ngất.
Diệp Sanh Ca không khỏi thở dài trong lòng. Có vẻ như việc Lăng Vũ Đồng dẫn Tiểu Tranh đi tham dự các buổi tiệc vẫn có tác dụng, ít nhất, bây giờ ông nội đang rất mong Tiểu Tranh là con trai của Kỷ Thời Đình.
“Thực ra, hôm nay cháu đã gặp cậu bé, nó đã lẻn vào phim trường.” Diệp Sanh Ca nói, lấy từ trong túi xách ra một chiếc túi niêm phong: “Cháu đã lấy được một sợi tóc của cậu bé. Ông nội, nếu ông tin tưởng cháu, hãy để Thời Đình lấy sợi tóc này đi giám định lại một lần nữa.”
Ông lão ngẩn người: “Thật sao?”
“Thật ạ.” Diệp Sanh Ca gật đầu: “Cháu đã tự tay lấy từ trên đầu cậu bé xuống, chắc chắn đây là tóc của cậu bé. Cháu cũng rất muốn biết liệu cậu bé có quan hệ huyết thống với Thời Đình hay không.”
Kỷ Thời Đình nhận lấy chiếc túi niêm phong từ tay cô, mỉm cười: “Ông nội, nếu ông tin tưởng Sanh Ca, thì cháu sẽ đi giám định.”
Sắc mặt ông lão có chút do dự, theo bản năng nhìn Diệp Sanh Ca một cái.
Diệp Sanh Ca cười khổ trong lòng.
Quả nhiên, ông nội không hoàn toàn tin tưởng cô, hơn nữa, có lẽ cũng không hài lòng về cô cháu dâu này. Nếu không, ông cũng sẽ không nói với Hứa Thiều Khanh rằng lúc trước cô kết hôn với Thời Đình là có mục đích khác.
Trong chuyện của Tiểu Tranh, nếu cô không đủ thấu tình đạt lý, e rằng ông nội cũng sẽ giống như Hứa Thiều Khanh mà gây áp lực cho cô.
“Ông nội?” Thấy ông lão im lặng không nói, giọng Kỷ Thời Đình cũng lạnh lùng hơn: “Ông thấy sao?”
Ông lão thấy Diệp Sanh Ca thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong veo, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, đưa tóc cho ông, cháu cũng cho ông một mẫu tóc của cháu để ta đi tìm người giám định.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất