“Có phải con rất đáng ghét nên bố mới không cần con?” Tiểu Tranh bỗng nhiên buồn chán lên tiếng.
“Không phải, mà bởi vì bố con là người khác.” Diệp Sanh Ca thở dài. “Là mẹ con nhầm lẫn rồi.”
Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó “ừ” một tiếng: “Chắc chắn là vậy rồi. Bố không thể nào không thích con được.”
“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca mỉm cười. “Con đáng yêu như vậy, cô còn muốn con làm con trai của cô cơ.”
Tiểu Tranh nhăn mũi nghiêm túc phản bác: “Không được, nếu con làm con trai của cô thì mẹ sẽ rất đau lòng.”
Diệp Sanh Ca không nhịn được bật cười: “Xem ra con cũng rất thích cô nhỉ.”
Gương mặt cậu bé thoáng ửng hồng, lắp bắp phản bác: “Không… không phải. Hôm đó cô còn mắng mẹ con nữa.”
“Vậy nghĩa là con rất ghét cô?” Diệp Sanh Ca giả vờ đau lòng thở dài.
“Cũng… cũng không phải.” Cậu bé nhỏ giọng giải thích. “Con biết là mẹ con làm sai trước, không thể trách cô được. Cô cũng tốt mà.”
Rất nhiều chuyện tuy cậu bé không hiểu rõ, nhưng cậu bé vẫn có thể cảm nhận được thiện ý và ác ý của người khác.
Diệp Sanh Ca mỉm cười.
“Vì con đã đến rồi, vậy chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành cảnh quay thật tốt nhé. Biết đâu mẹ con sẽ đến tìm bất cứ lúc nào.” Diệp Sanh Ca nói xong, nắm tay cậu bé đi đến phòng trang điểm của cậu bé.
Quả nhiên, một tiếng sau, Lăng Vũ Đồng vội vàng xuất hiện tại phim trường. Lúc này, Diệp Sanh Ca đang diễn cảnh đối thoại với Tiểu Tranh, “hai mẹ con” trong phim cười nói vui vẻ, vô cùng hòa thuận.
Lăng Vũ Đồng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi đớn đau, đợi đến khi cảnh quay kết thúc, cô ta lập tức ôm chặt lấy Tiểu Tranh như thể sợ cậu bé bị người ta cướp đi vậy.
Đồng thời, ánh mắt đầy địch ý của cô ta nhìn về phía Diệp Sanh Ca: “Cô đã làm gì Tiểu Tranh?”
Diệp Sanh Ca cố kìm nén: “Ở đây nhiều người như vậy, cô nghĩ tôi sẽ làm gì cậu bé chứ?”
Lăng Vũ Đồng ôm lấy con trai: “Tiểu Tranh, chúng ta về thôi, không quay phim nữa.”
“Mẹ, hay là mẹ đổi bố khác cho con đi.” Tiểu Tranh bỗng nhiên lên tiếng.
“Nói bậy, sao có thể tùy tiện đổi bố được.” Lăng Vũ Đồng nhỏ giọng quát con trai một câu.
“Dù sao ai đối xử tốt với con thì người đó mới là bố của con.” Cậu bé bĩu môi. “Nếu thực sự không tìm được, vậy con không cần bố nữa.”
“Con…” Mắt Lăng Vũ Đồng đỏ hoe, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca. “Tiểu Tranh, bố con chỉ là bị người khác che mờ mắt thôi.”
“Haizz, mẹ, con nói thật đấy.” Cậu bé già đời thở dài. “Người ấy không cần con làm con trai, con cũng không cần người ấy làm bố, con không cần thể diện nữa sao!”
Lăng Vũ Đồng bị nghẹn họng.
“Nhưng mà, con mang trong mình dòng máu của nhà họ Kỷ.” Cô ta kiên nhẫn giải thích. “Bây giờ con còn nhỏ, chưa hiểu được điều đó có ý nghĩa gì.”
“Con biết, chẳng phải là nhà họ Kỷ rất giàu có sao.” Cậu bé hừ một tiếng. “Con cũng có tiền, nên mới không thèm. Nếu mẹ thiếu tiền, nhận thêm cho con vài bộ phim là được rồi.”
Lăng Vũ Đồng lại một lần nữa câm nín.
Cô ta chỉ đành trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca, không biết người phụ nữ này đã nhồi nhét những suy nghĩ gì cho Tiểu Tranh nữa.
“Nhìn xem, Tiểu Tranh còn hiểu chuyện hơn cả cô đấy.” Diệp Sanh Ca xòe tay.
Lăng Vũ Đồng hận thù nhìn cô một cái, ôm Tiểu Tranh rời đi.
Diệp Sanh Ca chỉ biết thở dài, xem ra, Lăng Vũ Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô thu dọn đồ đạc rời khỏi phim trường, trở về biệt thự Thiên Phàm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất