Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Giọng cô gần như mê sảng, hoàn toàn nói lời vô thức.
Nhưng lại khiến Kỷ Thời Đình vô cùng hài lòng, anh khẽ cười, lồng ngực rung lên nhè nhẹ.
Lúc này Diệp Sanh Ca mới phản ứng lại mình vừa nói gì, bỗng xấu hổ vô cùng, muốn nói lại, nhưng đến lúc mở miệng thì như mắc nghẹn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Kỷ Thời Đình mỉm cười nắm lấy tay cô, dùng sức bóp nhẹ, nghiêm túc hỏi: “Đau không?”
“Đương nhiên rồi.” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Ừm, điều này chứng minh em không phải đang nằm mơ.” Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn cô đầy ẩn ý: “Không cần phải nghi ngờ bản thân, đây là kết quả nỗ lực của em.”
Diệp Sanh Ca lập tức hiểu ra, vô vị hỏi: “Bởi vì em giỏi chuyện đó sao?”
“Vẫn còn chỗ cần tiến bộ.” Giọng anh trầm xuống, rồi cúi xuống cắn nhẹ lấy tai cô.
Diệp Sanh Ca khẽ run rẩy, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, hỏi dồn: “Vậy… so với Lăng Vũ Đồng thì sao?”
Động tác của Kỷ Thời Đình đột nhiên khựng lại, anh buông tai cô ra.
Nhịp tim Diệp Sanh Ca nhanh hơn, không khỏi bắt đầu mong chờ câu trả lời của anh. Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, rồi bắt gặp đôi mắt đen láy của Kỷ Thời Đình.
Đôi mắt anh sâu thẳm, ẩn chứa ý cười hiển nhiên.
Diệp Sanh Ca chột dạ cúi đầu.
“Xem ra em rất để tâm đến quá khứ của anh với cô ta, hử?” Giọng anh uể oải, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má cô.
Diệp Sanh Ca phồng má. Cô biết mà, chỉ cần cô hỏi bất kỳ vấn đề gì liên quan đến Lăng Vũ Đồng, người đàn ông này sẽ phản ứng như vậy.
Có lẽ là nhìn ra sự do dự của cô, ý cười trong mắt người đàn ông càng rõ.
Diệp Sanh Ca bỗng nhiên cảm thấy chán nản – Kỷ Thời Đình đã cho rằng cô rất để tâm, cho dù cô có cố gắng chối cũng vô ích.
Hơn nữa, cô thật sự để tâm.
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát buông xuôi nói: “Phải. Dù sao hai người cũng quen biết nhiều năm như vậy, nhỡ đâu một ngày nào đó anh bỗng nhiên nghĩ thông suốt, quay lại tìm cô ta nối lại tình xưa thì sao?”
Người đàn ông nâng mặt cô lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô một lúc, một lúc sau, anh khẽ cười: “Nếu thật có ngày đó, em sẽ làm thế nào?”
Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, một lúc sau mới lên tiếng: “Ngoài rời đi ra em còn có thể làm gì chứ, hừm… nhưng nghĩ theo hướng tích cực, lúc đó vết bớt của em chắc đã biến mất rồi, tìm một người chồng khác chắc không khó…”
“Im nào!” Kỷ Thời Đình đột nhiên cắt ngang lời cô, rõ ràng là vô cùng tức giận: “Bây giờ đã bắt đầu tính toán đến người tiếp theo rồi? Người phụ nữ thay lòng đổi dạ này!”
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh. Người đàn ông này thật là vô lý, rõ ràng là anh đặt giả thiết trước, vậy mà lại trách cô thay lòng đổi dạ.
Chỉ cần anh không quay lại với Lăng Vũ Đồng, thì cô tìm người tiếp theo làm gì.
Kỷ Thời Đình nhìn bộ dạng bất mãn của cô, không khỏi nghiến răng.
Anh còn tưởng cho dù chỉ là giả thiết, người phụ nữ này ít nhất cũng sẽ đau lòng một chút, ai ngờ cô lại lý trí như vậy. Đối với người phụ nữ này, hầu hết thì lý trí luôn có thể chiến thắng tình cảm, cho nên hành động rõ ràng mất lý trí của cô hôm nay ở quán trà mới khiến anh vui như vậy.
Kỷ Thời Đình thở dài một hơi, giọng nói trầm xuống: “Anh sẽ không quay lại với cô ta đâu.”
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn tiếp lời: “Em cũng sẽ không tìm người chồng tiếp theo đâu.”
Kỷ Thời Đình khẽ hừ lạnh, ôm chặt cô vào lòng hơn, sau đó thấp giọng nói: “Từng có một thời gian, cô ta là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh.”

Ads
';
Advertisement