Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Là Lăng Vũ Đồng.
Giọng cô ta rất nhẹ, như thể lời nguyền rủa từ đáy lòng vô tình thốt ra, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn nghe rõ mồn một.
Cô nhíu mày, thù mới hận cũ cùng ùa về, thế là cô buông tay Kỷ Thời Đình ra, xoay người bước đến trước mặt Lăng Vũ Đồng.
Hôm nay Lăng Vũ Đồng vì muốn gặp Kỷ Thời Đình, đặc biệt ăn mặc rất trẻ trung dịu dàng, áo len trắng rộng rãi kết hợp với chân váy dài màu đỏ, tuy nhìn trẻ ra vài tuổi, nhưng so với Diệp Sanh Ca mặc áo khoác dài và bốt dài màu đen, khí chất lập tức kém hơn hẳn.
Cô ta mím chặt môi, vẻ mặt đau khổ buồn bã cuối cùng cũng biến mất.
“Lăng tiểu thư.” Diệp Sanh Ca cười mỉm, rất hài lòng vì mình cao hơn cô ta một chút, “Nếu tôi thực sự là kẻ mạo danh, vậy thì khi gặp được chính chủ là cô, Thời Đình phải lập tức ly hôn với tôi rồi. Nhưng anh ấy đã không làm như vậy, cô biết tại sao không?”
“Đương nhiên là vì cô mặt dày.” Lăng Vũ Đồng hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt chế giễu, “Nếu năm đó không phải cô mặt dày bám lấy, Thời Đình căn bản sẽ không cưới cô.”
“Sai rồi, đó là vì trong lòng anh ấy căn bản không có cô. Thời Đình cưới tôi, cũng chẳng liên quan gì đến cô.” Diệp Sanh Ca vẫn cười mỉm, “Còn nói tôi mặt dày bám lấy…”
Cô như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn người đàn ông kia: “Cục dân chính chưa tan làm phải không? Hay là chúng ta đi ly hôn ngay bây giờ đi. Em không cần một đồng tiền trợ cấp nào, cũng không chia tài sản của anh lấy một đồng nào, anh thấy thế nào?”
Kỷ Thời Đình đang thưởng thức vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ, không ngờ cô lại đổ thêm dầu vào lửa.
Lời cô nói nghe có vẻ thoải mái, nhưng nhìn thì không được chắc chắn cho lắm, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ ngoài đe dọa nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa vài phần lo lắng, thậm chí là… hoảng sợ.
Trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên một cơn chua xót.
Anh nhếch môi nhàn nhạt: “Nói linh tinh gì vậy? Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”
“Nếu em nhất định muốn ly hôn với anh thì sao?” Diệp Sanh Ca gặng hỏi.
“Vậy thì đánh gãy chân em.” Kỷ Thời Đình nheo mắt lại, “Xem em còn chạy đi đâu được nữa.”
Diệp Sanh Ca vô thức cắn môi, tuy cô biết Kỷ Thời Đình đang phối hợp với mình, nhưng giọng điệu chắc nịch của anh vẫn khiến cô cảm thấy rung động.
Cô chuyển ánh mắt trở lại, nhìn Lăng Vũ Đồng mặt mày tái nhợt, thờ ơ nói: “Cô nghe thấy chưa? Người mặt dày bám lấy không phải tôi. Hầy, thật là phiền phức.”
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông.
Diệp Sanh Ca hơi chột dạ, cô ho nhẹ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì: “Lăng tiểu thư, bây giờ cô còn gì muốn nói nữa không?”
Lăng Vũ Đồng trông như sắp ngã đến nơi, cô ta nghiến răng: “Không thể nào! Nhất định là cô đã dùng thủ đoạn gì đó.”
“Đúng vậy, tôi đã hạ bùa yêu anh ấy, cho nên anh ấy mới nghe lời tôi như vậy.” Diệp Sanh Ca không nhịn được liếc xéo, “Lăng tiểu thư, tôi biết cô không muốn chấp nhận sự thật này. Bấy lâu nay cô vẫn luôn tin rằng người Thời Đình thích là cô, tôi chỉ là kẻ mạo danh, cho nên cô mới đường đường chính chính quấy rầy anh ấy. Nhưng kết quả cô cũng đã thấy rồi đấy. Tôi là người độ lượng lớn, chuyện trước kia tôi sẽ không tính toán nữa. Nhưng, nếu cô còn tiếp tục dây dưa không rõ ràng, vậy thì tôi sẽ phải hỏi thăm Quân tiên sinh một chút, con gái riêng của ông ta lại trèo cao muốn làm tiểu tam, chắc ông ta cũng không vui vẻ gì đâu nhỉ?”
Lăng Vũ Đồng trông như vừa bị tát vài cái, mặt đỏ bừng lên.

Ads
';
Advertisement