Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Vừa rồi nhìn thấy Diệp Sanh Ca hắt nước trà lên người Kỷ Thời Đình, trong lòng Lăng Vũ Đồng ngoài khiếp sợ ra còn có chút vui mừng thầm kín, cô ta cho rằng hành động này của Diệp Sanh Ca nhất định sẽ chọc giận Kỷ Thời Đình, thậm chí còn có thể khiến anh chán ghét.
Lúc trước khi cô ta ở bên Kỷ Thời Đình, đừng nói là trái ý anh, ngay cả lạnh nhạt với anh cô ta cũng chưa từng. Bởi vì cô ta biết Kỷ Thời Đình không thích cô ta nhõng nhẽo.
Thế nhưng bây giờ, Kỷ Thời Đình không những không trách cứ người phụ nữ này, ngược lại còn ôn nhu dỗ dành cô.
Trong trí nhớ của cô ta, cô ta gần như chưa từng thấy người đàn ông này dịu dàng như vậy.
Lăng Vũ Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận, trái tim càng thêm đau đớn, nước mắt bắt đầu chực trào ra, niềm tin kiên định bấy lâu nay bắt đầu lung lay trước sự thật phũ phàng – cô ta cứ ngỡ Kỷ Thời Đình thích mình, chỉ là anh hiểu lầm cô ta nên mới lạnh nhạt với cô ta như vậy.
Thế nhưng, rõ ràng anh biết chuyện năm đó không liên quan đến cô ta, tại sao anh lại có thể trước mặt cô ta, thân mật với kẻ mạo danh này như vậy?
Diệp Sanh Ca được người đàn ông ôm vào lòng, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy hàm chứa ý cười của người đàn ông, đầu tim khẽ run lên, muộn màng nhận ra có lẽ mình đã bị lừa.
… Vì vậy cô càng thêm tức giận, một mặt là tức giận người đàn ông này, một mặt là tức giận chính mình.
Tại sao cô lại không kiềm chế được như vậy chứ!
Không biết là do tức giận hay chột dạ, cô cúi đầu xuống, kết quả vừa cúi đầu liền nhìn thấy mấy lá trà dính trên áo len của anh.
… Thật là chướng mắt.
Nhưng Diệp Sanh Ca không có ý định giúp anh gỡ ra, cứ để anh như vậy trở về công ty đi để cho cấp dưới của anh xem cho đã.
Cô nghĩ một cách ác ý, miệng giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy thì trở về thôi.”
Kỷ Thời Đình nhìn gò má vẫn chưa tan hết hồng của cô, ánh mắt sâu hơn vài phần.
Anh chuyển sang nắm lấy tay cô, cười khẽ: “Được.”
Nhìn thấy hai người chuẩn bị tay trong tay rời đi, Lăng Vũ Đồng cuối cùng không nhịn được nữa, nức nở nói: “Thời Đình, anh cứ như vậy mà đi sao? Vậy em phải làm sao?”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình rơi vào người cô ta, sắc mặt không gợn sóng: “Lăng tiểu thư, tôi đã kết hôn rồi.”
“Nhưng anh biết rõ chuyện năm đó…”
“Ừ, chuyện năm đó không phải lỗi của cô.” Giọng người đàn ông lạnh nhạt, “Nhưng chúng ta đã kết thúc rồi, hy vọng cô tự trọng.”
Sắc mặt Lăng Vũ Đồng trắng bệch: “Vậy Tiểu Tranh thì sao? Anh vẫn không chịu nhận nó sao?”
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý, tôi luôn sẵn sàng đưa nó đi làm xét nghiệm ADN lần nữa.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô ta.
Hai tay Lăng Vũ Đồng xoắn vào nhau, trên mặt đầy vẻ đau khổ: “Nhưng đứa bé chỉ có thể là con của anh, hơn nữa Thư Hàng đã giúp anh và Tiểu Tranh làm xét nghiệm ADN rồi, tại sao anh lại không tin em?”
“Nếu cô khẳng định Tiểu Tranh là con trai tôi, tại sao lại không muốn làm xét nghiệm ADN lần nữa?” Kỷ Thời Đình nhìn cô ta với ý nghĩa sâu xa, “Tôi sẽ không tin tưởng kết quả xét nghiệm không minh bạch này.”
Lăng Vũ Đồng cắn chặt môi, qua hai giây, cô ta đột nhiên quyết định: “Được! Nếu đã như vậy, ngày mai em sẽ đưa Tiểu Tranh đến!”
“Tôi sẽ sắp xếp người liên lạc với cô.” Người đàn ông gật đầu nhẹ, thu hồi ánh mắt, dắt Diệp Sanh Ca đi ra ngoài.
Diệp Sanh Ca nghe cuộc đối thoại của hai người này càng thêm chắc chắn Kỷ Thời Đình vừa rồi là cố ý.
Cô thầm nghiến răng, hận bản thân không bình tĩnh.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến ba chữ nhẹ bẫng: “Kẻ mạo danh…”

Ads
';
Advertisement